Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 217: Hầu tinh



"Hiện tại thì chưa nhưng tương lai sẽ có. Em nghĩ mà xem, một nhà đều có mấy đứa con, con trưởng thành thì kết hôn sinh con, vừa sinh con là lại mấy đứa nữa, một nhà như vậy, hai nhà như vậy, không xây nhà thì chồng chéo lên nhau mà ở à? Vậy thì phải xây nhà, nên đi đâu mà xây đây, chỉ có thể ra ngoài thành phố thôi!"

Diệp Sở Sở cũng cảm thấy Triệu Văn Thao nói có lý.

Có sẵn ví dụ ở ngay trước mắt, ví như cô và chồng mình, không phải là ra ngoài xây nhà đó sao? Còn cả các anh các chị dâu nhà mình cũng ra ngoài xây nhà, ở nông thôn còn ra riêng xây nhà thì khẳng định người thành phố cũng đều ra riêng.

Không thể không nói, ý nghĩ của vợ chồng son rất hợp logic.

Cho dù là kế hoạch hóa gia đình thì thành phố cũng phải mở rộng ra bên ngoài lần nữa. Không bao lâu sau đất ở ngoại ô cũng thành miếng bánh béo bở.

"Mua miếng đất kia thì cho dù chúng ta không đi nuôi thỏ, làm việc khác cũng được. Chỗ đó ở ngay trước thành phố, làm gì cũng kiếm được tiền." Triệu Văn Thao phân tích cho vợ: "Chúng ta cách huyện thành xa như vậy mà ta còn kiếm được nhiều tiền như vậy càng đừng nói đến thành phố. Người trong thành phố nhiều hơn so trong huyện nhiều, ăn uống tiêu tiểu đều phải cần tiền, nơi đó toàn là mua bán cả!"

Diệp Sở Sở thấy chồng nói đến chuyện này, cả người như thể đang sáng lên.

Trong mắt cũng lộ ra vẻ tươi cười. Ai cũng nói hắn dựa vào vận may mới ăn ngon uống tốt nhưng cô cảm thấy hắn dựa vào bản lĩnh của chính mình, cho dù không may mắn, hắn có con mắt này có ý tưởng hơn người này thì vẫn có thể ăn ngon uống tốt!

"Thế thì mua đi, bất kể bao nhiêu tiền, em cũng ủng hộ anh!" Diệp Sở Sở gật đầu nói.

Triệu Văn Thao nhìn vợ làm người khác hài lòng như vậy thì hôn chụt một cái: "Vợ ơi, đừng vội, vội vàng không phải mua bán, cứ chờ một lát. Mặt khác, chúng ta còn phải hỏi cho chắc. Lúc trước nói bán trại thỏ bao gồm cả đất cát, sau này anh hỏi Trương Minh, anh ấy nói đất cát trong thành thổ không phải cứ tùy tiện bán là được mà còn phải có thủ tục. Những việc ấy đều phải minh bạch, đừng để bọn họ lừa chúng ta."

Diệp Sở Sở cười nhìn con khỉ nhỏ ngồi bên cạnh và nói: "Chẳng trách lại mang về một con khỉ. Anh chính là hầu tinh!"

Triệu Văn Thao sửng sốt, cười xấu xa: "Nào, vợ ơi, để yêu em!" Nói đoạn ôm lấy vợ, hôn cắn một lúc.

Con khỉ nhỏ thấy nữ chủ nhân của mình lại bị bắt nạt thì tiến lên giúp đỡ, chọc giận khiến Triệu Văn Thao dùng một chân đá sang bên cạnh.

"Cái con khỉ nhỏ này, tao hôn vợ tao thì có liên quan gì đến mày!"

Con khỉ nhỏ không phục, kêu chít chít rồi lại muốn tiến tới. Ngay cả Tiểu Bạch Dương nằm bên cũng khóc oa oa lên, tỏ vẻ kháng nghị. Diệp Sở Sở thấy thế thì mím môi nhịn cười.

Triệu Văn Thao cũng vui vẻ: "Hai cái đứa không có lương tâm này!"

Hai người náo loạn một hồi, Diệp Sở Sở bỗng nhiên nhớ tới một việc: "Đúng rồi, hôm nay lại có vài người tới xem thỏ nữa đấy. Bọn họ nói ngày mai lại đến, cần một số lượng rất lớn, những năm mươi con."

Triệu Văn Thao sửng sốt: "Thôn nào thế?"

"Họ nói là nhập vào cửa hàng." Diệp Sở Sở nghĩ ngợi rồi nói: "Bọn họ nghe diễn nên biết đến thỏ của anh. Cái quảng cáo này có hiệu quả đến vậy sao?"

"Đương nhiên rồi, thứ tốt không truyền ra ngoài thì ai biết có phải hay không?" Triệu Văn Thao cười nói.

Hắn tính lại từ khi vở kịch thỏ bắt đầu diễn cho đến lúc kết thúc, trong khoảng thời gian này, thôn trước thôn sau, thôn trong thôn ngoài, hắn đã bán đi hơn một trăm con thỏ rồi.

Lại thêm lần này nữa thì khoảng chừng hai trăm con.

Giờ vẫn còn chưa tới Tết, nếu mà là Tết thì cho dù đoàn kịch của huyện không biến vở kịch thỏ thành quảng cáo thì cũng sẽ đi diễn xuất, vậy thì lượng tiêu thụ của hắn sẽ còn tăng nhiều.

Không được, mấy ngày nay hắn phải đến thành phố một chuyến nữa, chọn một đám thỏ giống thật tốt, bằng không thì không đủ!

Tiện thể hỏi xem chuyện mua bán đất cát...

Diệp Sở Sở cũng không hiểu về quảng cáo nhưng hiển nhiên quảng cáo có hiệu quả, cảm thấy cái quảng cáo này là thật có tác dụng, không khỏi nghĩ tới liệu có thể áp dụng lên trang phục mà mình thiết kế hay không.

Chẳng những Triệu Văn Thao đạt được tới lợi ích từ quảng cáo kịch thỏ mà cả thôn phàm là người nuôi thỏ cũng đều đạt được lợi ích, bán được không ít thỏ, trong đó chị hai là nhiều nhất.

Cuộc sống hai vợ chồng chị hai và anh hai thì không nói nhưng đối với tất cả vật sống trong nhà đều chăm sóc rất tỉ mỉ, cho nên thỏ cũng lớn nhanh, sinh được rất nhiều. Chỉ là thỏ con đều bán đi không ít, còn có mấy con thỏ mẹ, nếu không phải bọn họ không muốn bán thì cũng đã bị người ta mua mất.

Một đoạn thời gian như vậy mà đã kiếm được ba bốn mươi đồng tiền!

Chị hai vui đến mức miệng không khép được, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng cuối năm nay là có thể trả hết tiền nhà!

"Chúng ta lại mua mấy con thỏ đi." Thấy kiếm được tiền, tất nhiên chị hai cảm thấy nuôi quá ít thỏ.

Anh hai cũng rất phấn khởi nên gật đầu đồng ý: "Vậy chúng ta mua bao nhiêu đây?"

Chị hai vừa định nói một con số, nhưng ngẫm lại thì nói: "Anh đi hỏi thăm những người khác trong thôn, xem bọn họ mua thêm bao nhiêu con thỏ."

"Chúng ta mua của chúng ta, xem những người khác làm gì?" Anh hai khó hiểu.

"Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, bảo anh hỏi thăm thì anh cứ hỏi thăm là được!" Chị hai cảm thấy nghe ngóng một chút thì mới yên tâm được.

Nếu như những người khác cũng nuôi nhiều thì bọn họ sẽ nuôi nhiều. Nếu những người khác nuôi ít thì bọn họ cũng nuôi ít lại. Trong tâm lý, việc này được gọi là cân bằng rủi ro.

Tuy rằng chị hai không hiểu tâm lý học nhưng việc này không cản trở đến chuyện chị ta đưa ra lựa chọn theo bản năng.

Nhưng về phương diện khác anh ba Triệu lại không giống như chị hai, anh ta là người khôn khéo hơn.

Triệu Văn Thao nói thỏ của Kháo Sơn Đồn rất sốt dẻo ở huyện thành bèn đi hỏi thăm. Khi đó vở kịch thỏ vẫn không chưa hot, nhưng anh ta lại nghe được người ăn thịt thỏ trong huyện rất nhiều, vì thế lập tức liền mua từ chỗ Triệu Văn Thao ba mươi con thỏ!

Anh ta mua chưa được mấy ngày thỏ của Kháo Sơn Đồn đã sốt xình xịch. Ngoài thôn cũng tới mua con thỏ nhưng đại đa số đều đến chỗ của Triệu Văn Thao. Còn anh ta cũng không bán ở trong thôn mà mang thỏ đến các thôn xung quanh huyện thành, nói mình là người Kháo Sơn Đồn, thỏ cũng là của Kháo Sơn Đồn, còn đem thư giới thiệu trong thôn ra cho người ta xem.

Người ta vừa thấy là thật thì muốn mua, đương nhiên anh ta sẽ không bán theo giá ổn định mà ra giá gấp đôi, đừng nói chứ bán được thật đấy!

Anh ba Triệu vui thế nào thì không cần phải nói nữa. Ba mươi con thỏ của anh ta kiếm được tiền lời gấp đôi so với ngày thường, lại chỉ nuôi có mấy ngày, quả thực không tốn kém gì!

Trở về hắn lại mua ba mươi con thỏ của Triệu Văn Thao, lúc này lại bán lại ra ngoài. Cứ mua đậu phụ bán lại thỏ như vậy, một tháng sau đã kiếm lời hơn một trăm đồng.

Giỏi thật, đã bằng số tiền thu được nhiều năm trước rồi.

Việc này cũng khiến anh ba Triệu cảm thấy mua đi bán lại thứ gì đó kiếm được nhiều tiền hơn so với việc nuôi dưỡng. Chỉ là trước mắt anh ta mới chỉ có thể buôn bán thỏ nhờ vào danh tiếng thỏ của Kháo Sơn Đồn, còn cái khác thì không dám làm. Đậu phụ kia thì không thể tính vì đó là sản xuất.

Kiếm lời được số tiền lớn, anh ba Triệu thay đổi một ít trang bị, ban đầu vốn dùng giấy bản ghi sổ, còn hiện tại thì dùng sang cuốn vở nhỏ được đóng từ giấy trắng cỡ A6.

Chiếc bút chì dùng lúc ban đầu cũng đổi thành một chiếc bút chì mới, trước kia chỉ dùng một cái túi thủng chắp vá để đựng tiền, nay đã nhịn xót mà mua một cái túi túi đeo vai.

Quần áo cũng chịu mặc quần áo mới cho Tết.

Phải biết rằng, thường ngày, một bộ quần áo mới chỉ mặc khi ăn Tết, Tết xong thì lại cất gọn đấy, chờ Tết năm sau lại mặc, thường ngày cũng chỉ đến chỗ thân thích quan trọng mới mặc đến.

Còn mặc lúc bán đậu phụ thì chẳng khác nào ăn mày xin cơm. Hiện giờ thật sự không giống vậy nữa, hôm ấy còn phá lệ mà mua hai cân thịt ba chỉ, trở về bảo chị ba Triệu làm bánh chẻo.