Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 239: Cuộc sống thần tiên



Diệp Sở Sở cầm túi cá đi ra phía sau phòng bếp ở bên ngoài, đem cá đổ hết vào trong một cái chậu nhôm lớn, giội nước lạnh lên, ban đêm trời lạnh, để ngoài cả đêm là có thể đông cứng, không cần phơi khô, không cần ướp gia vị, như vậy là luôn có thể sẵn sàng lấy ra ăn ngay cho đến khi chuyển mùa, đây mới chính là tủ lạnh xanh thuần thiên nhiên không gây ô nhiễm với môi trường chứ đâu!

Đông lạnh cá cho tốt, Diệp Sở Sở trở về phòng chăm con trai, Triệu Văn Thao bắt đầu mang cá ra làm, chuẩn bị nướng cá. Xử lý xong xuôi cả nội tạng lẫn vảy cá, Diệp Sở Sở liền bảo hắn giữ lại, Triệu Văn Thao nghĩ là Diệp Sở Sở muốn để lại cho gà ăn, cũng không để ý nhiều, đem chúng để gọn ở một bên, rồi mang cá đi rửa thật sạch sẽ, sau đó xoa muối cùng gia vị lên từng thớ thịt, bỏ vào bếp lò bắt đầu nướng.

“Vợ à, con cá này đặc biệt thơm, đợi lát nữa nướng xong anh đảm bảo em sẽ rất hài lòng!” Triệu Văn Thao một bên nướng một bên nói.

Diệp Sở Sở cười: “Vậy chắc là anh đã ăn không ít rồi đúng không.”

“Đúng là như vậy, nhưng không chỉ có mỗi mình anh đâu, tất cả mọi người đều ăn không ít đó.” Triệu Văn Thao bắt đầu cùng Diệp Sở Sở hàn huyên về một ngày hôm nay đã làm cái gì, nói cái gì “Vợ à, lần sau anh sẽ dẫn em đi, chúng ta cùng đi tắm ngâm, ngâm vô cùng thoải mái, cũng rất dễ chịu!”

Diệp Sở Sở nghe chồng mình nói như vậy cũng có chút mong chờ: “Chờ con trai cai sữa hẳn em sẽ đi, hiện tại con còn nhỏ quá, trời lại lạnh như thế đi cũng không nổi.”

“Mùa hè cũng có thể ngâm mà.” Triệu Văn Thao nhớ ra điều gì đó “Đúng vậy, chờ đến khi tiết trời ấm áp, chúng ta cũng đưa con đi theo luôn.”

Diệp Sở Sở cảm thấy như vậy rất vừa ý, liền gật đầu đáp ứng.

Cá nướng xong, Triệu Văn Thao nếm thử một miếng, liên tục gật đầu: “Ăn ngon lắm! Vợ à, em mau qua nếm thử xem này!”

Diệp Sở Sở nhận lấy một miếng rồi cắn xuống, đôi mắt lóe sáng: “Ăn rất ngon!”

“Đúng chứ? Anh lúc ấy ăn liền nghĩ vợ anh nhất định sẽ rất thích món này!”

Từ lần trước ăn sủi cảo do chồng nướng, Diệp Sở Sở liền đối với đồ nướng vô cùng say mê, dù sao trong nhà cũng có bếp lò, muốn nướng cái gì đều rất thuận tiện.

Chớp mắt một cái mấy miếng cá nướng đều đã ăn hết, Diệp Sở Sở còn có chút chưa thỏa mãn cơn thèm, nhưng nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của chồng, vẫn là kêu hắn đi vào trông con, mình thì vào bưng cơm đã làm ra.

Đồ ăn đã sớm được chuẩn bị, canh nóng mì sợi, chỉ cần nấu một chút là xong rồi, Triệu Văn Thao cả một ngày này mới chỉ ăn cá nướng, cũng đói bụng cực kì, bữa cơm ăn một mạch ba bát cơm lớn, ăn xong lại uống một chút nước trà, đợi cho tiêu cơm, liền thay đồ ngã xuống giường đi ngủ. Sáng nay chưa đến ba giờ đã phải thức dậy, lúc trước còn chưa cảm nhận được cái gì, hiện tại mới thấy khốn cực uể oải vô cùng.

Diệp Sở Sở nhìn thấy chồng nhanh như vậy đã ngủ mất, có chút đau lòng, đem con trai dỗ ngủ ngoan, dọn dẹp đơn giản xong cũng liền nằm xuống ngủ.

Cá nướng thật sự rất mỹ vị, đặc biệt là thời điểm buổi tối ngồi ăn, phối hợp thêm với chút nguyên liệu như khoai tây, cà tím, lại cùng nhau uống vào ít rượu, cuối cùng vẫn đem cắt thêm cả thịt tới để nướng ăn. Cặp vợ chồng son một người phối nguyên liệu, một người nướng, ngồi vây quanh bếp lò, cùng trò chuyện, uống chút rượu, tưởng như cuộc sống này trôi qua thật giống với thần tiên.

Lại một trận tuyết nữa rơi xuống, trời càng ngày càng lạnh, cá không sai biệt lắm cũng đã ăn gần hết, ngày hôm đó Triệu Văn Thao làm một chuyến chở rau xanh về, Chung Dụng cũng đi theo.

Chung Dụng tới để mua thỏ, cha mẹ tuổi đã lớn, làm việc trong tiệm lại không có thời gian nghỉ ngơi cố định, một hai ngày thì còn được, nhưng về lâu về dài thì sẽ không kiên trì nổi, cậu ta liền bảo với cha mẹ về nhà nuôi thỏ, cũng là có việc để làm, hơn nữa so với công việc trong tiệm nhẹ nhõm hơn rất nhiều, dù sao cũng không sợ không có nguồn tiêu thụ, sau đó cậu ta liền tiếp quản hết tất cả công việc của tiệm.

Đây cũng là lần đầu tiên Chung Dụng tới tham quan nhà của Triệu Văn Thao, cậu ta nghe nói Triệu Văn Thao đã xây ngôi nhà mới, mà nhà ở vùng nông thôn về cơ bản đều là giống nhau, quả thật không hề nghĩ nhà của Triệu Văn Thao lại làm cho nhận thức của cậu ta được đổi mới đến như vậy.

“Trời ạ, sao anh xây được ngôi nhà tốt như thế!” Chung Dụng vừa mới vào đến khoảng sân liền kinh ngạc cảm thán.

“Đây đã tính là cái gì, nếu chú đến vào mùa hè, kia, kia, còn có kia, tất cả sẽ đều là hoa cỏ, còn có cây, chờ nuôi thêm hai năm nữa, trên cây đều kết lấy quả, vậy mới gọi là cảnh đẹp!” Triệu Văn Thao đắc ý mà giới thiệu.

Chung Dụng đối với cái này không có hứng thú, cậu ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với ngôi nhà to lớn, rộng rãi, thoáng đãng cùng đường đi bằng xi măng bằng phẳng. Ngôi nhà này quả thực không khác gì một ngôi nhà ở trên thành phố, chờ đến khi đi vào bên trong, càng là giật mình không nhỏ, thật sáng sủa, thật sạch sẽ, càng quan trọng hơn là vô cùng ấm áp!

“Anh về rồi à.” Diệp Sở Sở đẩy con trai đi ra.

Triệu Văn Thao giới thiệu nói: “Vợ à, đây chính là Chung Dụng mà anh đã kể với em, Chung Dụng, đây là vợ anh.”

Chung Dụng vội nói: “Chị dâu, đây là nhóc con tiểu Bạch dương nhà anh chị đi.”

Ánh mắt của cậu ta dừng ở trên xe nôi của tiểu Bạch Dương.

“Đúng vậy, đây chính là con trai của anh!” Triệu Văn Thao tiến đến đem tiểu Bạch dương bế lên giới thiệu với cậu ta: “Nào, mau gọi chú đi con.”

Chung Dụng nhìn nhìn vô cùng hiếm lạ.

“Mau vào trong nhà thôi.” Diệp Sở Sở đi đổ nước pha trà.

Đi vào trong gian phòng phía Đông, Triệu Văn Thao bảo cậu ta cởi giày rồi lên trên giường đất ngồi, Chung Dụng cũng không có khách khí, liền lên giường, một cỗ ấm áp từ dưới mông dần dần phả ra truyền khắp, thẳng đến toàn thân.

“Anh Triệu, sao căn nhà này lại ấm đến như vậy!”

“Anh chưa nói cho chú hay sao, nhà anh có lắp đặt máy sưởi!” Triệu Văn Thao chỉ chỉ máy sưởi bên cạnh giường đất.

Chung Dụng hết nhìn vách tường lại đến nóc nhà, đều không phải giấy dán tường, mà vốn dĩ là màu trắng, trắng giống hệt như tường trần mấy cửa hàng ở trên thành phố.

“Em mới nhìn thấy thôi, thứ đồ quý giá này dùng tốt như vậy, có phải là rất phí than đá hay không?” Chung Dụng sờ một cái, có chút phỏng tay.

“Chỉ đốt vào buổi sáng và tối, giữa trưa thì nén lửa, cũng không phí là bao.” Diệp Sở Sở bưng nước trà tới nói “Bất quá ở nông thôn còn có thể đốt giường, cũng gọi là sưởi ấm được, các chú ở trong huyện thành không có giường đất, lên ngủ giường lò xo chắc không thể thiêu đều đặn được đi, có thể sẽ phải phí một chút than đá đúng không.”

Chung Dụng ai một tiếng: “Nhà em là ngủ giường lò xo, còn không có máy sưởi, chỉ có thể đốt cái bếp lò, mùa đông rét cóng đến không chịu được, thật không có thoải mái được như anh chị ở đây.”

Triệu Văn Thao ôm con trai ngồi ở trên giường đất nói: “Chính bởi vì như vậy, giường sưởi của nông thôn, có cho cái gì anh cũng sẽ không đổi, vật tưởng như cũ kỹ này so với giường lò xo lại tốt hơn rất nhiều, anh chạy ở bên ngoài một ngày, trở về phát lạnh nằm ở trên giường một chút là ấm ngay, cảm giác thì không cần phải nói, rất thoải mái dễ chịu!”

Chung Dụng còn chưa có cảm thụ qua, bất quá cảm thấy ngồi trên chiếc giường này một chút, bên ngoài là trời đông giá rét, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân tràn trề, tư vị quả thực đẹp vô cùng.

Diệp Sở Sở bảo Triệu Văn Thao đi chăm nom cho con, còn mình thì bồi Chung Dụng nói chuyện, sau đó cô đi làm đồ ăn, nấu đến sáu món, lát sau liền bưng lên, Chung Dụng sau khi nếm thử từng món một, kinh ngạc nói: “Chị dâu làm đồ ăn thực ngon quá!”

Diệp Sở Sở cười nói: “Hợp khẩu vị của chú là tốt rồi, ăn nhiều thêm một chút.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Vợ anh làm cái gì cũng giỏi!”

Diệp Sở Sở trừng hắn một cái.

Chung Dụng cười lên, chỉ vào một món ăn trên bàn nói: “Đây chắc là da đông lạnh đi, nhưng sao vị của nó lại không giống như da đông lạnh mà em từng ăn vậy chứ.”

Triệu Văn Thao ăn thấy vị cũng không giống, hắn cảm thấy bởi vì đây là do vợ làm, nên ăn mới không giống.

Diệp Sở Sở giải thích nói: “Đây là dùng vảy cá để làm.”

Hai người đều sợ đến ngây người, vảy cá còn có thể làm ra món này á?!

Diệp Sở Sở cũng sửng sốt, cô không nghĩ tới bọn họ lại không biết, cô còn tưởng rằng hai người đều biết rồi, liền giải thích.

Đem vảy cá rửa sạch bỏ vào trong nồi nước ninh một đêm, sau đó dùng lưới lọc đem vảy cá vớt ra, phần vảy đó đem đi làm đông lạnh, dùng để nhắm rượu là tốt nhất.

Đây là năm đó cô cùng thế tử gia đi ra ngoài chơi, nhìn thấy người khác làm, mà thế tử gia rất thích ăn, cô liền đi theo học, vừa hay Triệu Văn Thao mang những con cá kia trở về, xử lý vảy cá xong đều giữ lại, cô liền ninh chúng làm thành da đông lạnh, nhân dịp Chung Dụng đến chơi liền cắt ra một miếng, để cho mọi người nếm thử.

Triệu Văn Thao thế mới biết vì sao vợ lại kêu hắn giữ lại vảy cá.

“Xin lĩnh hội chị dâu!” Chung Dụng bội phục nói “Chị dâu à chị thật lợi hại, em mới là lần đầu tiên nghe được vảy cá còn có thể xử lý như thế.”

Diệp Sở Sở cười cười: “Chú thích là tốt quá. Được rồi, món ăn này là ruột cá, mùa đông cá cơ hồ không ăn uống, ruột rất sạch sẽ, tẩy rửa mấy lần là ăn được rồi, xào chung với ớt cay, ăn rất ngon còn bồi bổ vô cùng.”