Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 241: Xem thư



Cắt rau hẹ* không phải cứ thích là cắt được, điều kiện cơ bản nhất chính là tích lũy từ lúc đầu, Chu Mẫn nghĩ vậy rồi hôn Diệp Minh Bắc một cái: "Em viết thư cho Sở Sở, anh muốn nhắn gì không?"

*Ẩn dụ, quỹ, bán tháo cổ phiếu lớn đã dẫn đến thị trường chứng khoáng (hoặc cổ phiếu) giảm để nghênh đón cơ hội mở vị thế mua, một lần nữa ở vị thế thấp, cứ chu kỳ dải, thu hoạch lợi nhuận.

Diệp Minh Bắc bị suy nghĩ nảy ra này của Chu Mẫn làm cho sững sờ, nhưng vẫn thuận theo ý của cô, nói: "Ừa, anh không có chuyện gì hết, em hỏi mẹ xem có muốn gửi lời gì không?”

Cô đáp: “Ừa, vậy anh ngủ trước đi.” Nói xong, Chu Mẫn đứng dậy tìm ra giấy bút, ngồi ở trước bàn sách, viết.

Diệp Minh Bắc cầm chăn lông phủ thêm cho Chu Mẫn: “Mẫn, em đừng làm quá muộn, ngủ sớm chút nhé.”

“Em biết rồi, em viết xong nhanh lắm.” Chu Mẫn vừa nói vừa viết xuống giấy “Sở Sở, xin chào.”

Diệp Minh Bắc lắc đầu, biết rõ vợ là một người tính nôn nóng, cũng không nói nhiều, đi nhìn con gái ngủ say rồi nằm xuống ngủ.

Lúc Diệp Sở Sở nhận được thư của Chu Mẫn cũng đã đến hai mươi mấy tháng chạp, đúng là thời điểm bận rộn nhất trong năm.

Trước kia lễ mừng năm mới gọi là cửa ải cuối năm, nói cách khác, lễ mừng năm mới như vượt qua một cửa ải, mọi người sợ lễ mừng năm mới, còn con nít thì trông mong chờ tới lễ mừng năm mới vì sẽ được ăn ngon chút. Thiếu nợ thì tới lễ mừng năm mới cũng phải trả cho người ta. Vợ bận rộn một năm rồi, dù thế nào cũng phải mua một bộ quần áo mới, còn có người lớn tuổi, nghĩ tới đã cảm thấy to đầu, năm nay khác với những năm qua, làm riêng rồi, tuy nói thu nhập vài chục năm sau đó là không cách nào so sánh được hiện tại, nhưng mà so với những năm qua thì đã mạnh hơn quá nhiều, tối thiểu nhất là đáp ứng các điều kiện xong thì còn có dư chút, đây chính là điều trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ đấy, vì vậy mọi người đều vui sướng hớn hở, tinh thần bận rộn cho năm mới tăng cao mười phần!

Nơi này bây giờ không còn hợp trồng lúa mì, mọi người hay dùng mì kiều mạch đổi bột mì trắng, đổi hơn mười cân, hấp mấy nồi màn thầu, còn lại để cho đêm 30 làm vằn thắn, mọi người đã sớm tính toán xong rồi, đến lúc đó đều dùng bột mì trắng, ăn một bữa thật là ngon!

Ngoại trừ màn thầu, bánh nhân đậu, bánh mật, đậu hũ đều được sắp xếp xong xuôi, lương khô chưng xong sẽ không đặt ở trong vạc lớn mà là treo ngược ở trên nóc nhà nhà kho, có thể ăn cả tháng giêng.

Người lớn tuổi, phụ nữ, con nít, nhà khá một tí cũng được một bộ quần áo mới, nhà kém một tí cũng có một bộ, con gái là lụa hoa, kẹp tóc, dây buộc tóc hồng, con trai thì roi thắt nút, đã sắp xếp xong mọi thứ. Song, bây giờ đều do người lớn châm, phải đợi đêm 30 mới có thể lấy ra, còn mấy đứa nhóc thì nóng vội, ước gì có thể lập tức tới lễ mừng năm mới.

Trong tay có lương thực, trong lòng không lo sợ, nam chủ nhân nữ chủ nhân cũng bắt đầu chú ý cảm giác nghi thức lễ mừng năm mới rồi, những năm qua căn nhà chỉ dùng cây chổi quét đi một lần là coi như xong việc, năm nay không giống, chẳng những quét sạch một lần, còn mua chút ít giấy dán tường. Giấy này là giấy báo cũ, có rất nhiều giấy trắng, cũng có phần sang trọng chuyên để dán tường, giấy dán tường này không giống với giấy dán tường của vài chục năm sau, là loại hình vuông, có dán hoa, rất nhiều hình hình vẽ hình học. Lối buôn bán của Triệu Văn Thao thật lợi hại, đã sớm nhìn được điểm buôn bán mấu chốt, các loại giấy dán tường đều chuyển vào một đống, gần như đều bị trong thôn bao hết, một số thậm chí còn giới thiệu nó cho người thân và các làng khác.

Diệp Sở Sở vừa giúp đỡ buôn bán, vừa đọc thư của Chu Mẫn, nhìn thấy Chu Mẫn nói Triệu Văn Thao trời sinh chính là người làm ăn, không khỏi hiểu ý mỉm cười. Lời này thật sự là không sai, ví dụ giấy dán tường này đi, năm trước người đàn ông này không dấn vào, thì năm trước cũng không ai mua, hỏi cũng không có người hỏi, năm nay dấn vào, đã có người tới mua, cô cũng bất ngờ.

Triệu Văn Thao cầm lấy bút và sổ sách, phát hiện tới một tờ giấy dán tường hoa cũng không thừa, nói: “Giấy dán tường dán hoa này bán nhanh thật.”

Diệp Sở Sở không ngẩng đầu, chỉ “dạ”, vẫn nghiêm túc đọc thư của Chu Mẫn.

Triệu Văn Thao có chút ghen: "Vợ, không biết còn tưởng rằng em đang xem thư tình nữa kìa, chị ba em viết gì mà em đọc tới say mê vậy.”

Bấy giờ, Diệp Sở Sở mới ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Khen anh đấy!"

Triệu Văn Thao vui vẻ: "Chị ba em khen anh hả, thiệt không?”

Diệp Sở Sở nói xong xem trang kế tiếp: “Chị ba em rất coi trọng anh, đâu phải anh không biết.”

Triệu Văn Thao đặt mông ngồi ở bên cạnh cô, nhìn thư giấy trong tay cô, kêu lên khoa trương: "Chị ấy viết nhiều vậy hả!"

Diệp Sở Sở nói: “Ừ, chị ba viết tuần lễ thời trang.”

Chu Mẫn còn gửi một tạp chí về Tuần lễ thời trang qua bưu điện, báo chí tuyên truyền, tất cả các chi tiết của toàn bộ tuần lễ thời trang, Chu Mẫn làm như vậy là muốn Diệp Sở Sở hiểu rõ thế giới bên ngoài, biết rõ vì sao trang phục của cô được hoan nghênh, lại còn mắc tới vậy, chỉ có nắm giữ những tình huống này mới có thể thiết kế ra trang phục đẹp hơn, vì vậy không cần biết lớn nhỏ, cứ ghi thôi nên ghi hơi nhiều, song, Diệp Sở Sở lại thấy được mùi ngon.

Triệu Văn Thao cũng chịu ảnh hưởng, vươn tay cầm thư mà Diệp Sở Sở đọc còn dư lại, không nghĩ tới vừa nhìn, rất nhanh sau đó đã đắm chìm trong đó rồi.

Vợ chồng son người nào cũng không nói chuyện, mãi đến khi đọc xong thư, thở dài một hơi, Triệu Văn Thao sợ hãi thán phục mà nói: "Còn có thể chơi như vậy!"

Diệp Sở Sở nói: "Chị ba thật lợi hại!"

Triệu Văn Thao cũng nói: “Người đọc sách thật đáng sợ!”

Diệp Sở Sở tức giận mà vả hắn một cái, nói: "Anh nói linh tinh, chị ba em đáng sợ gì chứ?"

“Chị ba em còn không đáng sợ sao? Bán quần áo cao gấp năm lần giá vốn, còn khiến người mua vui mừng, cái này còn không đáng sợ thì là cái gì?”

Triệu Văn Thao nói xong rồi nói tiếp: "Nhưng mà loại đáng sợ này anh phải học một ít, không được, anh phải đọc thêm lần nữa." Nói xong, cầm thư cẩn thận đọc lần nữa.

Diệp Sở Sở cười, cũng không để ý tới hắn, nhìn con trai còn đang ngủ rồi xuống giường nấu cơm.

Buổi tối, đơn giản làm chút cháo, trộn với củ cải sợi dấm đường, hấp mấy cái bánh bao.

Diệp Sở Sở thu dọn bát đũa, nói: “Cơm chín rồi, nhanh ăn đi, thư không chạy được đâu, ăn xong rồi đọc tiếp.”

Triệu Văn Thao cũng xem xong rồi, buông thư, vẫn chưa thỏa mãn: "Vợ, tâm lý số đông mà chị ba nói anh cũng biết, anh cũng thấu hiểu rất rõ, lúc lên thị trấn, nhìn thấy đồ người trong thị trấn mặc cũng rất hâm mộ, còn nghĩ đến khi nào chúng ta cũng có thể như vậy, còn có quảng cáo của báo chí, anh cũng rất có lòng tin, không nghĩ tới mấy nhà kinh doanh này đều “có bài”.”

Diệp Sở Sở gật đầu nói: "Cũng không phải vậy đâu, lúc đi chợ chỉ thích những cái màu sắc rực rỡ, còn có thấy người tụ tập đông ở quầy hàng là đi tới, những người bán đồ nói ba hoa chích choè, kiểu gì cũng sẽ bán sạch rồi, còn nếu không ai mua là chết rồi, cũng sốt ruột bán đi. Mấy điều mà chị ba em ghi, hóa ra đây đều là những lời ngụy biện nhằm đánh vào tâm lý người mua.”

Diệp Sở Sở áp dụng ngay thứ học được, câu từ rất trơn tru.

Triệu Văn Thao gật gật đầu: "Anh đã nói rồi, bán đồ thì học vấn cũng phải cao, người nào cũng không tin, còn tưởng rằng bán đồ rất đơn giản nữa kìa. Em nhìn xem, thủ đoạn này của chị ba em rất cao tay, ghi mấy quyển sách nhỏ, viết văn là lừa được người ta đi mua quần áo của em rồi, tôi mở quyển tạp chí kia ra, mấy cái quần áo kia là quần áo kiểu gì ấy, nửa người trên chẳng khác lộ ra, nửa người dưới lại kéo dài, quét đường cái sao? Còn có một bên tay áo dài, một bên không có tay áo, không cân đối. Anh không nhìn ra đẹp ở đâu, kết quả nhìn vào giá cả, ôi trời ơi! Vài trăm ngàn! Xấu, cực kỳ xấu, chỉ có chút vải vóc, vài mảnh vụn mà thôi. Đầu của người trong thị trấn đều bị lừa đá rồi sao?”