Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 253: Nể con trai mà kính trọng cha



Người đàn ông của mình mà mình còn không biết sao, chị ba liếc mắt một cái đã nhìn ra, bèn nói rằng: “Nếu như anh không ăn thì càng bại gia đấy.”

Anh ba chảy máu trong tim, hung ác trợn mắt nhìn chị ba một cái rồi nói: “Ai nói không ăn hả? Cô cứ chờ hết Tết đi.”

Chị ba bĩu môi: “Hết Tết rồi anh muốn làm gì, còn có thể ăn tôi à?”

Anh ba thật sự rất muốn đánh người, lúc này chị ba nói: “Chú ấy lắp điện thoại rồi đấy.”

“Lắp gì cơ? Điện thoại á?” Anh ba sửng sốt một lúc, mấy ngày này anh ta bận công việc nên không để ý tới chuyện gì cả, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.

Chị ba nghe nói những lời đồn về cậu em chồng nhưng cũng không nói với anh ba. Vừa nghe đã biết những lời này là giả, kết quả quả nhiên là giả đấy thôi, chị ba rất tự đắc vì phán đoán của mình.

Chị ta kể lại chuyện xảy ra trong mấy ngày nay một lần, anh ba nghe được thì ngây ra. Còn có việc này, sao anh ta không biết gì hết cả?

Cũng phải, mỗi ngày anh ta đều ra bên ngoài đưa đậu phụ, trở về thì đi nằm ngủ, làm gì có thời giờ quan tâm những thứ này, có lẽ nghe được cũng không để ý.

“Bây giờ chú ấy cũng đã sắp lắp điện thoại rồi, những người này lại bắt đầu khen chú ấy kiếm tiền lợi hại. Anh nói xem, đám bọn họ còn biết xấu hổ hay không!” Chị ba khịt mũi khinh thường.

Anh ba ngây người, không quan tâm đến việc những người này có xấu hổ hay không, anh ta chỉ quan tâm Triệu Văn Thao mua đất ở trong thành phố, rồi lại mua đất ở trong thôn, còn muốn lắp điện thoại. Vậy là phát tài rồi à?

Sao mới chưa đến vài ngày đã thay đổi lớn như vậy chứ?

“Thằng sáu có ở nhà không?” Anh ba hỏi.

“Tôi không biết, hình như không ở nhà, đi vào thành phố lo việc rồi.” Chị ba nhấn mạnh chữ lo việc.

Anh ba nhìn những công việc trong nhà, nép kích động muốn đến nhà Triệu Văn Thao ngay lập tức lại, chờ hết năm rồi đến cũng không muộn.

“Buổi trưa chúng ta nấu con cá đi, cứ đem con to này đi nấu ấy!” Anh ba lấy ra một con lớn nhất cho chị ba.

Chị ba nhận lấy theo bản năng, trợn mắt nhìn, cảm giác như đang nằm mơ. Chị ta không nghe lầm chứ, buổi trưa nấu cá? Ngày hôm nay có phải là Tết đâu.

“Không chờ đến Tết mới ăn sao?” Chị ba cẩn thận hỏi lại.

Anh ba nói: “Không phải còn có chợ à? Cô lại đến chợ mua một con là được, có phải không mua nổi đâu!”

Ngữ điệu của anh ba cứ như thể một tay đại gia, chị ba sợ đến suýt chút nữa văng cá đi. Đây là chồng chị ta đó sao?

“Thằng sáu toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, cuộc sống càng ngày càng tốt, chúng ta cũng không thể thua kém được!” Anh ba nói lẩm bẩm: “Tôi phải hỏi nó đàng hoàng xem làm thế nào để lo liệu một sạp hàng lớn như vậy!”

Lúc này chị tư ở nhà cũ cũng đang lo liệu hàng tết. Bởi vì giúp đỡ anh ba làm đậu phụ nên tình hình kinh tế của Tết năm nay dư dả hơn rất nhiều, cũng mua cá, giết gà, rau xanh cũng mua một tí, còn mua mấy cân thịt và bột mì. Có thể nói so với năm ngoái thì Tết năm nay quả thực đã tiến vào hang phúc rồi.

Chị tư đạp máy may, làm quần áo mới cho mình và anh tư. Trên giường lò Tam Nha Tứ Nha đang trông Ngũ Nha, từ khi Ngũ Nha thay quần áo cũng đã đỡ lo hơn không ít, không khóc không quấy nữa.

Anh tư đang lo liệu cá.

“Bây giờ chú ấy làm ăn to rồi, vừa mới mua đất lại còn lắp điện thoại, thế thì cần kiếm bao nhiêu tiền chứ!” Chị tư nói với anh tư.

Anh tư bảo: “Cô quản người ta kiếm bao nhiêu tiền làm gì? Sống tốt cuộc sống của cô là được rồi!”

“Tôi đang quản à, tôi chỉ nói một chút thôi! Chú ấy có năng lực như thế, anh không có việc gì thì đi mà trò chuyện, qua lại một chút cũng dễ bảo chú ấy kéo chúng ta theo. Chú ấy ăn thịt, chúng ta ăn canh cũng được.” Chị tư tính toán rất tốt.

“Không phải cô nói thím sáu không đường đường chính chính, làm hỏng việc kết thân của cô à? Cô còn gọi tôi qua lại!” Anh tư lãnh đạm nói.

“Tôi nói anh thật đúng là! Tôi từng nói lời này lúc nào? Cho dù từng nói thì đó đã là chuyện từ bao giờ rồi mà anh còn nhắc lại!”

“Bao giờ á? Cũng chỉ từ mấy ngày trước thôi, còn bao giờ được chứ!” Anh tư ngắt lời.

Chị tư tức giận đến mức không muốn làm quần áo cho người đàn ông này nữa, chưa từng thấy như vậy bao giờ!

Triệu Văn Thao bận rộn vài ngày mới xử lý xong chỗ thỏ gì yếu bệnh tật. Lúc bấy giờ cũng sát năm mới, nhu cầu thị trường rất lớn, trở về thì bắt đầu chuẩn bị giết lợn. Diệp Sở Sở cũng đã làm xong quần áo cho mẹ Triệu.

“Giờ đã sắp đến Tết rồi, sao giờ mới giết lợn thế?” Lão Bạch cười ha hả hỏi.

“Bác Bạch, cháu bận rộn quá, không rút ra được.” Triệu Văn Thao cười nói: “Còn làm phiền bác giúp một tay, khổ cực quá.”

“Vậy thì có gì cực khổ, chỉ là chuyện một đường dao thôi mà!” Lão Bạch cười nói: “Đi thôi, đến nhà cháu giết à?”

“Không phải đến nhà của cháu mà là giết ở nhà cha cháu, để cháu đưa lợn tới đấy.” Triệu Văn Thao nói.

“Thằng nhóc này có hiếu đấy! Giết ở nhà cha cháu, cha cháu cũng có thể ăn một miếng thịt heo tươi ngon mà bác cũng bớt chuyện, không phải chạy xa như thế rồi. Chỗ cháu ở bây giờ xa quá.” Lão Bạch nói rồi bảo Triệu Văn Thao đưa lợn tới còn mình thì đi tìm dao giết heo.

Triệu Văn Thao tìm hai anh em Thôi Đại đưa lợn tới nhà cha Triệu rồi lại tìm vài thằng nhóc nhà hàng xóm cùng nhau bắt lợn, buộc lại. Chính như lão Bạch nói vậy, chỉ là chuyện một đường dao, lợn đã được giết xong, kế tiếp mới là phần quan trọng, xử lý thịt heo.

Mẹ Triệu hỏi Triệu Văn Thao: “Sở Sở không đến à?”

“Trời lạnh như thế này, sợ đứa bé bị cảm lạnh, hơn nữa trong nhà còn có thỏ và các loại gia súc, lại phải coi chừng đường ngõ, trong nhà không có người thì không được ạ.” Triệu Văn Thao nói.

“Con xem con đi, cứ khăng khăng muốn đi đâu xây nhà, ngay cả một hàng xóm cũng không có!” Mẹ Triệu vừa xử lý cải trắng khô vừa nói.

“Bên kia rộng rãi, vả lại năm sau Thôi Đại phải xây nhà rồi, đất xây nhà của cậu ta cách chỗ con không xa.” Triệu Văn Thao nói.

Mẹ Triệu nói: “Vậy là tốt rồi, mẹ nghe nói con muốn mua đất trong thôn. Con thì lại bận rộn, không nhìn thấy bóng dáng đâu sất cả nên mẹ không tiện hỏi con xem thế nào.”

“Vâng, con mua đất để nuôi thỏ.” Triệu Văn Thao nói đến đây thì cha Diệp và anh cả Diệp anh hai Diệp tới, hắn bèn nhanh chóng bắt chuyện.

Hắn cố ý gọi cha vợ và anh vợ tới ăn thịt lợn. Các bà chị dâu nhà họ Diệp thì không có cách nào để tới, con cái gia súc trong nhà không thể tách khỏi người, chỉ có thể đợi lát nữa bảo các anh vợ lấy chút thịt về.

Anh hai anh ba anh tư bên này tất nhiên cũng đều được gọi tới. Cho dù bình thường cãi cọ thế nào nhưng suy cho cùng thì anh em ruột cũng là anh em ruột, trường hợp như vậy vẫn phải ở cùng nhau.

Người vui vẻ nhất chính là chị tư rồi. Nhìn đi, ở cùng một nhà với mẹ chồng thật là tốt, đám anh hai chỉ có thể một người tới ăn, nhưng bọn họ thì huy động cả nhà, xem ra sau này thật đúng là không thể dọn ra ngoài.

Giết lợn thì dễ nhưng xử lý mới khó. Bữa cơm giết lợn này gần như phải đến tận tối mới ăn được vào trong miệng, cũng may bây giờ đã có đèn điện, không sợ tối nữa.

Lần này Triệu Văn Thao giết lợn, người đến rất nhiều, trên giường dưới giường mỗi bên bày một bàn còn chưa đủ, phòng tây lại xếp thêm một bàn, ngoại trừ người trong nhà ra chính là người trong thôn, gần như là ai có thể tới thì đều tới.

Kỳ thực đối với những người tới này, ăn thịt lợn là thứ chính, chủ yếu là để qua lại với Triệu Văn Thao. Mua đất ở trong thành phố mua đất ở trong thôn, còn sắp lắp điện thoại, người có năng lực như vậy có thể không nịnh bợ sao?

Cho nên ai tới cũng không đến tay không, anh cầm một chai rượu, cậu ta cầm một vò, tôi một hộp tử mạch nha. Đương nhiên những thứ này đều cho cha Triệu nhưng ai cũng biết đây là vì nể mặt mũi của Triệu Văn Thao. Không phải có như vậy câu à? Lúc còn trẻ nể mặt cha mà kính trọng con, lúc về già thì nể mặt con mà kính trọng cha, cha Triệu bây giờ là thuộc về vế sau.