Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 261: Hạ Tùng Chi khinh bỉ



“Em nghe Văn Thao nói chỗ chúng ta cũng có thể trồng lúa mì. Chị về thương lượng với nhà chị thử đi, nếu như trồng thì chúng ta cùng nhau trồng.” Diệp Sở Sở nói.

“Thật không, chỗ chúng ta cũng có thể trồng à?” Hạ Tùng Chi khá hoài nghi: “Có thể trồng thì vì sao không trồng chứ?”

“Em không biết. Văn Thao nói không những trồng được lúa mì mà còn có thể trồng một lứa cải trắng đấy ạ, chỉ là khá phiền toái, cần tưới nước thường xuyên.” Diệp Sở Sở gói hết bánh chẻo thì bắt đầu cán vỏ bột nhưng cán vỏ bột cũng phải cực nhanh, một lần cán ba cái.

Khỏi phải nói Hạ Tùng Chi lại lần nữa bị hấp dẫn, liền vội vàng xin chỉ giáo. Diệp Sở Sở giải thích một chút, Hạ Tùng Chi vụng về thử mấy lần đều không được.

Hai người gói xong hết bánh chẻo, Diệp Sở Sở giã ít tỏi, đổ nước tương dầu vừng vào và còn thả điểm rau thơm.

Bởi vì trong phòng ấm áp, Diệp Sở Sở chẳng những dùng hộp giấy rương hòm trồng hành mà còn trồng tỏi, rau mùi, xà lách, sinh trưởng đều không tệ lắm.

“Sở Sở, em thật là giỏi, trồng nhiều loại như vậy.” Hạ Tùng Chi vô cùng yêu thích: “Sinh trưởng còn tốt như vậy, nhà của chị cùng trồng ít hành nhưng không lớn lắm.”

“Chỉ cần gian nhà ấm áp thì trồng gì đều được. Không phải lều lớn của Thái Bình trang chính là như vậy à?” Diệp Sở Sở nói.

“Không đến nhà em thì vẫn chưa cảm nhận được, tới nhà em rồi trở về, chị cảm thấy nhà mình giống như là không đốt bếp lò vậy. Em nói xem lúc này cũng đã là mùa xuân rồi thế mà sao trời vẫn lạnh như thế.” Hạ Tùng Chi giúp Diệp Sở Sở dọn dẹp đồ đạc.

“Mùa xuân lạnh hơn mà, nếu không sao ông bà ta đều nói xuân che thu đóng băng chứ? Giờ vào mùa xuân thì càng phải mặc nhiều hơn.” Diệp Sở Sở mở khóa vòi nước, xả nước rồi đun nước.

Lúc này Tiểu Bạch Dương nằm trong xe đẩy trẻ con mà trông Diệp Sở Sở, không khóc cũng không quấy.

Hạ Tùng Chi ngồi xổm trước xe đẩy trẻ con đùa với Tiểu Bạch Dương, nghe thấy Diệp Sở Sở nói mùa xuân phải mặc nhiều hơn thì cười nói: “Em không nói thì chị cũng quên mất, trước đó vài ngày, cậu hai Khúc đón cô vợ mới cưới đến rồi, em đoán xem cô vợ mới mặc gì nào?”

Diệp Sở Sở tò mò nhìn cô ấy.

Hạ Tùng Chi không nhịn được cười: “Hôm mùng bốn đó lạnh biết bao, trời còn âm u nữa chứ. Cô vợ mới của cậu hai Khúc mặc mười cái quần mỏng đã tới rồi, còn đi xe đạp, thế là bị cóng, vừa vào nhà đã sốt rồi. Lão Khúc bà mau chóng gọi người lên giường, đắp chăn lên, ngay đêm đó thì phát sốt!”

Diệp Sở Sở kinh ngạc: “Mười cái quần mỏng? Trời ạ, cô ấy nghĩ thế nào vậy chứ? Hôm ấy lạnh như thế, mặc mười cái quần mỏng vậy không phải sẽ chết cóng hay sao?”

“Còn không phải sao? Mười lớp mỏng còn chẳng bằng một tầng bông, lúc này mà đã cởi quần bông ra rồi, thế thì phải to gan cỡ nào!” Hạ Tùng Chi nói xong lại không nhịn được mà bảo: “Chị cảm thấy cô gái này có vẻ thiếu thông minh.”

Diệp Sở Sở nở nụ cười: “Chị đừng nói người ta như vậy, kỳ thực chính là cô gái nhỏ thích ăn diện thôi.” “Thích ăn diện cũng không thể như thế được.” Hạ Tùng Chi thấp giọng nói một cách thần bí: “Chị đã nói với em rồi mà, không phải là do cô ấy bị bệnh à? Ở nhà lão Khúc một tuần, đến giờ còn chưa kết hôn đấy. Em nói xem cứ ở đó như thế, nếu như xảy ra chuyện gì, đến lúc đó nhà lão Khúc có cho tiền sính lễ nữa không? Nếu không chị đã chẳng nói cô ấy thiếu thông minh đâu.”

“Có thể xảy ra chuyện gì được chứ.” Diệp Sở Sở nói: “Người trong cả một đại gia đình đấy.”

“Nếu chị mà là nhà lão Khúc thì sẽ để bọn họ phát sinh vài thứ, tiết kiệm được tiền sính lễ!” Hạ Tùng Chi nói.

Diệp Sở Sở cười nói: “Chị trở nên xấu xa rồi!”

Hạ Tùng Chi ha hả nở nụ cười: “Cái này không phải xấu xa, là do tự cô ấy tìm đến thôi!”

“Có quan hệ giữa chị và chị cô ấy thì chị cũng phải trông chừng chứ?” Diệp Sở Sở thấy hơi lạ bèn hỏi.

Hạ Tùng Chi khẽ hừ một tiếng: “Bởi vì chuyện lần trước nên chị hơi tức giận. Không phải là bởi vì chuyện nhà cửa nên muốn không làm nữa sao? Kết quả cậu hai Khúc vừa đi một chuyến đã đồng ý rồi. Chị ở bên này vẫn không biết gì, nhà bọn họ cũng chẳng thèm nói cho chị một tiếng. Nào có chuyện như vậy bao giờ cơ chứ? Sau đó lại tìm đến chị nói chuyện nhà cửa cùng nhà lão Khúc. Đây thì coi là gì? Lúc cần đến em thì kéo lại, lúc không cần em nữa thì vứt sang một bên. Hiện tại chị còn lo lắng nếu như cô ấy gả sang đây mà sống không được tốt thì liệu có tới tìm chị hay không đây này. Chị đang hối hận vì đã lo việc này đây. Sở Sở, em nhớ lấy nhé, tuyệt đối đừng có làm ông mai bà mối, mất công sức còn chẳng được lời cảm ơn!”

Diệp Sở Sở đã sớm biết bà mối không dễ làm. Tình cảm vợ chồng thật sự không có chuyện của bà mối, tình cảm vợ chồng không tốt thì tất cả đều là lỗi của ông mai bà mối. Cũng may trước đây cô kiên trì, không dính vào.

“Chị cũng không nên suy nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi thôi. Bánh chẻo được rồi đấy, chị ăn xong hẵng đi.” Diệp Sở Sở đứng dậy mở nồi ra xem bánh chẻo.

Hạ Tùng Chi ước chừng thời gian, lúc này chắc con vẫn chưa đói nên bằng lòng.

Bánh chẻo được rồi bèn bưng lên, kèm với dưa muối thái sợi, hai người mỗi người ăn một bát.

“Ngon thật!” Hạ Tùng Chi vừa ăn vừa khen ngợi: “Sở Sở, bánh chẻo gói dưa chua mà cũng ngon như vậy, em đã bỏ những gì đấy?”

Diệp Sở Sở cười nói: “Em chỉ bỏ gia vị bình thường thôi chứ không đặc biệt bỏ thứ gì cả.”

“Độ chua của dưa chua vừa ngon. Không biết làm thế nào mà dưa chua nhà chị chả chua gì cả, lúc ăn còn phải bỏ thêm dấm chua cơ. Em không cho thêm dấm chua đấy chứ?”

“Không ạ, em còn nhúng qua hai lần nước đấy.”

“Chị vẫn chưa bao giờ ăn bánh chẻo nhân dưa chua ngon như vậy đâu! Còn ngon hơn cả nhân thịt luôn ấy chứ. Nhưng chị vẫn thích ăn thịt hơn.” Hạ Tùng Chi ha hả cười nói.

Diệp Sở Sở cũng cười, tuy là cuộc sống đã khấm khá hơn so với trước đây nhưng vẫn chưa tới tình trạng không thích ăn thịt chỉ thích ăn rau.

Cơm nước xong Hạ Tùng Chi đi mất, Diệp Sở Sở thu dọn xong thì cùng con trai ngủ trưa. Buổi tối Triệu Văn Thao trở về, cô rán lại bánh chẻo còn thừa lúc trưa cho hắn.

“Hạ Tùng Chi tới rồi, còn kể chuyện của cậu hai Khúc nữa đấy.” Diệp Sở Sở cười nói: “Người này thật là thích cái đẹp, trời lạnh như thế mà lại đi mặc mười chiếc quần mỏng đã tới rồi.”

Triệu Văn Thao nói: “Em không biết đấy thôi, lúc này đám thanh niên ở trong thành phố đều đã cởi áo bông đi và mặc quần len đan rồi, cho dù có cóng đến run lẩy bẩy cũng tuyệt đối không mặc quần bông, đều làm đỏm lắm!”

Diệp Sở Sở kinh ngạc: “Lúc này mà đã không mặc quần bông rồi, quần bông mỏng cũng không mặc sao?”

“Nếu có thể thì ngay cả quần len đan bọn họ cũng không mặc đâu, cứ ỷ vào bản thân mình tuổi còn trẻ nên mạnh khỏe, đợi già rồi sẽ biết.”

Tuy Triệu Văn Thao cũng là thanh niên nhưng hắn sẽ không mất não như vậy, mặc áo bông sớm hơn bất cứ ai khác, cởi muốn hơn so với bất cứ ai. Đây chính là do mẹ Triệu đã căn dặn từ nhỏ, mùa xuân càng phải che cho kín, bằng không già rồi chân đau, hối hận cũng không kịp.

Trên phương diện này, Triệu Văn Thao vẫn rất nghe lời.

Diệp Sở Sở là một người sợ lạnh nên tất nhiên cũng như thế, vì vậy bọn họ đều khó có thể tưởng tượng lúc này cởi áo bông là cảm giác gì.

“Nhưng mà trong thành phố ấm áp hơn so với ở nông thôn, trong phòng có hệ thống sưởi hơi, ra phòng này thì lại vào phòng kia, có lạnh cũng lạnh không bao lâu. Chẳng giống như dưới nông thôn chúng ta, trong phòng đốt bếp lò cũng vẫn rất lạnh.” Triệu Văn Thao cười nói.

Diệp Sở Sở nói: “Đúng vậy, trước đây đốt bếp lò em đều không cảm thấy ấm cho lắm. Đúng rồi, chúng ta bỏ ra bao nhiêu tiền thả đèn đây?”

“Một đồng tiền.” Triệu Văn Thao không nghĩ ngợi gì đã nói: “Anh đã giao cho bên kia rồi.”

“Chúng ta là người nộp nhiều nhất chứ?”

“Đúng vậy, người nộp nhiều nhất, những người khác tối đa cũng chỉ có năm hào, còn lại gần như tất cả đều là một hào hai hào. Có điều đại đội sẽ bổ sung thêm một ít, thêm vào thì cũng đủ thả đèn rồi.”

“Em làm một ít đèn, anh xem thử xem có đủ hay không. Không đủ thì em lại làm thêm một ít.”

Triệu Văn Thao kinh ngạc: “Vợ anh còn có thể làm đèn à? Lợi hại quá!”