Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 264: Thả đèn



Vội vội vàng vàng cơm nước xong thì sẽ thả đèn rồi, đội ngũ thả đèn được chọn lựa ra từ trước đi tới đại đội xách đèn đã được ngâm xong, chính là cuộn giấy cây bông vụn gỗ những thứ gì đó có thể đốt rồi ngâm vào dầu hỏa, có thể đốt một hai giờ.

Dàn nhạc cũng đã cầm chiêng trống lên, người dẫn đầu đốt đèn lồng lên, đi tới đỉnh núi gần nhất, miếu thổ địa được đặt ở trên đó.

Đám nhóc choai choai, đặc biệt đám con trai, trường hợp như vậy không thể thiếu bọn chúng được, hò hét kêu la đi theo phía sau, các thiếu nữ, các vợ trẻ thích ngồi lê đôi mách cũng kết bạn đi theo xem náo nhiệt.

Lần này là trưởng thôn dẫn đầu, giơ cây đuốc đi ở phía trước. Giờ tối lửa tắt đèn, lại phải đi đường núi, người già không thể đi được nên tất cả những người đi theo đều là thanh niên với đám nhóc con.

Anh hai Triệu, anh ba Triệu và anh tư Triệu đều đi. Triệu Văn Thao thì không đi, ở nhà bận rộn thả đèn. Từ nhỏ hắn đã lên trên ngọn núi ấy, còn từng ở trong miếu thổ địa nướng trứng chim ăn đấy, đã sớm không còn thấy hiếm lạ nữa.

“Vợ ơi, em không biết đấy thôi, cái miếu thổ địa đó có ba mặt tường thì đổ hết hai mặt, thổ thần chỉ còn lại nửa thân thể, trên hòn đá ấy, phía trước bàn thờ đều hỏng cả, lư hương cũng bị người ta ăn cắp đi mất, chả có gì sất mà bây giờ còn xin thần thổ địa người ta cho năm sau bội thu đấy. Tốt xấu gì thì cũng phải xây cái nhà cho thần thổ địa người ta chứ?” Triệu Văn Thao vừa dùng cái kẹp sắt kẹp đèn lên từ trong thùng ra, vừa nói với Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở ở bên cạnh hắn nhìn hắn thả đèn, từng ngọn đèn dầu được đặt ở chân tường, cửa nhà, cổng, nối liền thành một mảnh cực kỳ đẹp mắt.

“Anh đừng có nói nhảm nữa, đi cầu xin là có tấm lòng, thần thổ địa sẽ không trách tội.” Nghe chống nói xong, Diệp Sở Sở bảo.

“Nếu anh mà là thần thổ địa thì anh sẽ trách tội, không xây nhà cho anh, làm mấy con thiêu thân này làm gì!” Triệu Văn Thao nói.

“Anh thì hay rồi, lại nói bậy nói bạ.” Diệp Sở Sở vội bảo.

Hai người thả hết đèn rồi đứng ở trên thềm đá cửa nhà mình xem một hồi. Triệu Văn Thao bỗng nhiên chỉ vào một phương hướng và nói: “Vợ ơi, em xem kìa, bọn họ đã đi tới đó rồi!”

Diệp Sở Sở nhìn theo phương hướng ngón tay hắn, chỉ thấy phương xa dưới bầu trời đêm một đường lửa đỏ sáng trườn lên. Đó chính là đội ngũ dong đèn, mà lửa đỏ chiếu sáng chính là đám người cầm cây đuốc.

“Con thấy không, đứng ở chỗ này xem rất đẹp.” Diệp Sở Sở nói với Tiểu Bạch Dương và bảo: “Tiểu Bạch Dương, con xem bên kia kìa, đó là thôn chúng ta đang dong đèn đấy!”

Mặt Tiểu Bạch Dương giống như cái bánh bao, cố gắng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên mà trông, không biết có nhìn thấy hay không mà miệng lại phát ra tiếng bi ba bi bô.

Nhưng khỉ nhỏ lại trèo phắt lên nóc nhà, bắt đầu kêu chít chít về phía đó ánh lửa đỏ.

Triệu Văn Thao nở nụ cười: “Bọn họ đi dong đèn cúng bái thần linh rồi, không phải đi gây chuyện với khỉ anh khỉ em của mày đâu!”

Khỉ nhỏ kêu chít chít vài tiếng rồi ngồi ở trên nóc nhà, nhìn đến xuất thần.

Trăng rằm vừa lớn vừa sáng vừa tròn, ánh trăng đổ xuống người khỉ nhỏ, làm nó thoạt nhìn có thêm mấy phần thần thánh.

“Bọn họ phải đi ba, bốn tiếng sau mới có thể trở về, chúng ta về nhà ăn cơm đi.” Triệu Văn Thao nói.

Diệp Sở Sở gọi Tài Tài một tiếng rồi ôm Tiểu Bạch Dương trở về nhà.

Tiểu Bạch Dương hình như hơi mệt, ngáp một cái ngái ngủ. Diệp Sở Sở bảo Triệu Văn Thao đi nấu bánh nguyên tiêu, còn mình thì dỗ Tiểu Bạch Dương ngủ.

Ở phương bắc cứ đến mười lăm tháng giêng sẽ ăn bánh nguyên tiêu. Trước kia là tự mình làm, dùng hạt kê vàng rồi gói bánh mật hoặc bánh nhân đậu, bên trong gói nhân đậu, hoặc là nhân đường trắng với hạt vừng, lăn thành cỡ khoảng viên thuốc nhỏ rồi đun sôi. Đa số là bánh nhân đậu vì đây là do nhà làm được, đường trắng hạt vừng thì phải bỏ tiền mua, không có tiền mà cũng không nỡ bỏ tiền.

Năm nay là năm đẹp, mọi người đã có ít tiền rồi nên lên trên chợ mua một gói bánh nguyên tiêu. Vật này rất dính, bên trong đều là đường, ăn một ít là no. Triệu Văn Thao bèn mua nhân đường trắng với vừng, nấu hai gói, nấu xong nhìn lại thì thấy thừa rồi

“Vợ ơi, nấu nhiều rồi.” Triệu Văn Thao bưng bánh nguyên tiêu lên rồi nói.

Diệp Sở Sở buông con xuống: “Nấu nhiều để ngày mai ăn đi.”

Đồ ngọt nên không ăn được nhiều. Diệp Sở Sở ăn vài cái đã không muốn ăn, quá ngán.

“Em đi rán vài cái bánh chẻo.” Diệp Sở Sở để đũa xuống đi kiếm đồ khác ăn.

“Vợ ơi, rán nhiều vào, anh cũng không ăn được.” Triệu Văn Thao nói.

Người phương bắc không quen ăn đồ ngọt, bởi vì khí hậu nên họ thích ăn mặn hơn.

“Chi bằng đợi lát nữa bọn họ tới dong đèn thì cho bọn họ ăn chỗ bánh nguyên tiêu này?” Diệp Sở Sở rán bánh chẻo xong thì bưng lên nói.

Triệu Văn Thao đồng ý, bỏ bánh nguyên tiêu vào trong nồi giữ ấm rồi trở về ăn chung bánh chẻo rán với Diệp Sở Sở. Vẫn là thứ này ăn mới đã, bất tri bất giác đã ăn hết một khay lớn.

Khoảng chừng hơn mười một giờ, đội ngũ rải đèn mới về, trở về đã phải xuyên qua thôn, để ở cửa của mỗi một nhà vài cái đèn, điều này đại biểu cho việc mang về lời chúc phúc của thần thổ địa.

Triệu Văn Thao ở đầu thôn, là trạm thứ nhất. Thôi Đại cười lớn tiếng nói: “Anh Sáu, bọn em đưa phúc của thần thổ địa đến cho anh đây!”

Triệu Văn Thao đi ra cười nói: “Cảm ơn mọi người nhé! Mọi người vất vả rồi, tôi đã nấu bánh nguyên tiêu, tất cả ăn vài cái cho ấm áp.”

Diệp Sở Sở bưng bánh nguyên tiêu và cầm đũa đi ra.

Lúc đầu mọi người không muốn ăn, vào nhà thì quá phiền, còn đang cầm đèn nữa. Vả lại có lẽ người ta chỉ khách sáo thế thôi. Nhưng nhìn thấy Diệp Sở Sở đã bưng bánh nguyên tiêu ra rồi, còn đang nóng hổi thì đã hiểu Triệu Văn Thao bảo bọn họ ăn là thành tâm thành ý nên cũng hào phóng mà ăn, anh một miếng tôi một miếng, ăn hết sạch hai gói bánh nguyên tiêu.

Trưởng thôn cười nói: “Trời lạnh thế này ăn chút đồ nóng hổi thật là thoải mái.”

Triệu Văn Thao lại đem chút nước nóng cho bọn họ uống, xuyên qua làng mỗi một nhà đều được rải đèn thì phải mất hơn một giờ, ăn uống một ít cũng sẽ ấm áp hơn.

Anh ba Triệu hét lên: “Chú sáu, anh đã nói tốt cho em ở trước mặt thần thổ địa rồi đấy, để ngài phù hộ cho em phát tài!”

Triệu Văn Thao cũng phối hợp nói: “Vậy thì cám ơn anh ba nhé!”

“Không cần khách sáo, chúng ta là ai nào, anh em ruột đấy!” Anh ba Triệu uống ly nước nóng rồi lại thả vài cái đèn xuống.

Mọi người ăn uống xong thì vào thôn, theo chặng đường bọn hắn đi, từng chiếc từng chiếc đèn dầu phát sáng ở trong thôn, từng đốm lửa hết sức đẹp đẽ ở trong đêm tối.

Vợ chồng son nhìn một hồi, ngáp một cái và về nhà đi ngủ.

Hôm mười lăm tháng giêng trôi qua rất phấn khởi, múa ương ca nức tiếng, còn đến huyện làm nở mày nở mặt. Tuy là cuối cùng không tranh được hạng nhất nhưng dầu gì cũng đã từng tham dự một lần, đặc biệt là đối với những người ngay cả huyện cũng chưa từng đến lại có thể khiến bọn họ thổi phồng thêm một năm nữa rồi.

Mọi người đều vui sướng, nói chuyện với người bên ngoài thôn thì đều không nhịn được mà ngẩng đầu ưỡn ngực, lộ ra tinh thần đắc ý, đương nhiên cũng có kẻ không cho là đúng.

“Đến huyện thì đã làm sao, nổi tiếng thì đã thế nào? Kiếm được tiền à? Lấy làm cơm ăn được à? Vẫn nên làm vài việc chính đi thôi!”

Làm việc chính dĩ nhiên chính là làm ruộng. Những người cần mẫn đã bắt đầu bận rộn rồi, đưa phân bón đến ruộng đất, sửa sang bờ ruộng. Bên Triệu Văn Thao thì đã kéo gạch ngói lên trên núi, máy móc cũng đã được kéo tới, người cũng mướn được rồi, bắt đầu xây trại thỏ.

Ổ thỏ thì dễ làm nhưng trại thỏ không chỉ có thỏ ở mà còn có người ở. Nhiều thỏ như vậy mà không có ai trực đêm thì khẳng định không được, thậm chí một người cũng không đủ cho nên công trình cũng rất lớn.

Người mà Triệu Văn Thao mướn đều ở ngay trong thôn và thôn lân cận nên không lo cơm nước, bớt việc bớt lo. Đáng tiếc anh hai Triệu anh ba Triệu và anh tư Triệu bận làm đậu phụ nên không đi được.