Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 266: Gọi điện thoại



“Chị lại sao vậy?” Diệp Sở Sở nhìn vẻ mặt của chị ta rồi hỏi: "Nghe giọng điệu chị tức tối thế?”

"Cũng không có gì, chẳng qua giặt quần áo hết cả buổi sáng, lưng chị đau như muốn rời ra, đứa nhỏ còn đi ngoài ra quần bông, làm chị lại phải cởi ra đi giặt, chị nghĩ còn phải sống cuộc sống như vậy mấy năm nữa, chợt cảm thấy không chịu đựng nổi." Hạ Tùng Chi nói xong liền nằm dài trên giường: "Em sống tốt thật đấy, chị thật sự rất hâm mộ em!”

Diệp Sở Sở nói: "Chị thử dạy con đi tập vệ sinh đi, trẻ con học nhanh, ban đầu có thể hơi tốn sức một chút, chờ bọn nhóc hình thành thói quen là ổn rồi, chị cũng bớt việc.”

Hạ Tùng Chi nhìn Tiểu Bạch Dương đang ngồi chơi đùa cạnh đó, thở dài: "Sở Sở, thật sự chị không biết em làm thế nào được như này ấy, đến giờ là không phải tốn công giặt tã rồi.”

"Thì em cũng chỉ dạy đi dạy lại thôi, dạy suốt hơn một tháng con mới dần dần học được đấy chứ. Cũng hoàn toàn không cần phải giặt tã, đôi khi nhóc ấy cũng sẽ quên mà đi luôn ra quần, chuyện này thì chị phải trông bọn nhóc này chặt vào.” Diệp Sở Sở thấy Tiểu Bạch Dương đưa ngón tay vào miệng liền đưa tay kéo ngón tay ra khỏi mồm cu cậu: "Đừng ăn tay nữa con, bẩn lắm.”

Tiểu Bạch Dương vung cánh tay nhỏ cười cười, cu cậu lại tiếp tục măm măm ngón tay, Diệp Sở Sở liền lặp lại một lần nữa.

Hạ Tùng Chi thấy thì kinh ngạc lắm: "Sở Sở, em kiên nhẫn thật đó.”

Diệp Sở Sở cười khổ nói: "Sự kiên nhẫn của em cũng do trông cậu chàng này là luyện ra đấy.”

Mang thai mười tháng, đủ loại khó khăn cần kiên nhẫn, một lần sinh con đau đớn như bước nửa chân vào quỷ môn quan, cũng cần kiên nhẫn. Nuôi dưỡng trẻ nhỏ, ăn uống ngủ khóc đi ngoài, hai mươi bốn giờ luôn trong trạng thái chiến đấu, vô cùng cần kiên nhẫn. Nhưng từng ấy vẫn chưa hết, nhiều năm sau này vẫn cần kiên nhẫn, kiên nhẫn, kiên nhẫn.

Một câu thôi, kiên nhẫn của một bà mẹ chính là từ từng một chút như vậy mà hình thành.

Hạ Tùng Chi trầm mặc.

Diệp Sở Sở đưa tay đẩy chị ta rồi cười nói: "Nghiêm túc làm cái gì, cho dù không có con nhỏ thì cũng không thể mỗi ngày nằm trên giường như vậy đúng không, chị cũng phải làm việc để sống chứ.”

Hạ Tùng Chi nhẹ nhõm hơn: "Em không nói thì chị cũng quên mất cuộc đời nào có dễ dàng như vậy, em nói coi sao chúng ta sống hết quãng đời còn lại như vậy được chứ?”

"Đáng lẽ chị phải nói là sao mà mẹ chúng ta sống hết quãng đời còn lại như vậy được, mẹ em sinh được bốn người con, mẹ chồng sinh được sáu người, còn có mấy chị dâu của em, ít nhất cũng có hai anh chị em, làm sao mà các cụ vượt qua được? Không nghĩ là được, nếu nghĩ thì không có cách nào sống vui vẻ được đâu." Diệp Sở Sở Vân nhẹ nhàng khuyên.

Hạ Tùng Chi lắc lắc đầu: "Tôi thật sự không muốn sinh! Nhưng không được, tối thiểu vẫn phải sinh được một đứa con trai. Sở Sở thì sao, em sinh đứa nữa không?”

"Em chưa nghĩ tới chuyện đó, chờ cục nợ này lớn rồi tính sau." Diệp Sở Sở vừa sửa thói mút tay của con trai vừa nói.

"Chị sinh thêm đứa con trai nữa cho nhà họ Triệu bọn họ thì chị dừng." Hạ Tùng Cành nói.

Diệp Sở Sở trắng mắt nhìn chị ta một cái: "Cái gì mà sinh thêm đứa nữa cho nhà họ Triệu bọn họ chứ, chị có sinh cũng là sinh cho mình, cho hai người nhà chị, dù có bao nhiêu đứa cũng đều là con cái của anh chị, quan hệ với nhà họ Triệu cũng xa xôi sao bằng bố mẹ ruột được.”

Diệp Sở Sở không đặt nặng tông tộc dòng họ, Triệu Văn Thao cũng không phải là người truyền thống, cho nên hai người đều cảm thấy sinh con là vì mình, không phải vì kế thừa hay nỗi dõi cái gì, cũng không có suy nghĩ sinh con vì dòng họ.

Nhưng Hạ Tùng Chi là người rất truyền thống, cảm thấy sinh con đều là vì nhà chồng, chứ không có liên quan gì đến mình, nghe Diệp Sở Sở nói, chị ta cảm thấy hình như cũng đúng thật, đứa con mình sinh ra sao lại không liên quan đến mình, ngược lại có quan hệ với đứa nhỏ chưa sinh?

Điều này khiến suy nghĩ cố hữu của chị hết sức hỗn loạn, nhưng chị cũng không muốn suy nghĩ sâu xa thêm, liền chuyển sang nói chuyện khác với Diệp Sở Sở, đến giờ mới trở về cho đứa bé bú sữa.

Diệp Sở Sở cuối cùng cũng rảnh rỗi, vừa dỗ Tiểu Bạch Dương, vừa gọi điện thoại lên thành phố.

Đây là lần đầu tiên cô gọi điện thoại, cô căng thẳng nắm lấy điện thoại, tay kia cẩn thận ấn từng con số một, sau đó chờ đợi, bên kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút mà trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Alo, xin chào, là ai đó?"

Bên kia ống nghe truyền đến giọng nói của một người đàn ông, Diệp Sở Sở ngơ ngác một hồi mới nói: "Tôi, tôi tìm Chu Mẫn.”

Giọng nói ở đằng kia dừng lại vài giây, người đàn ông thử dò hỏi: "Cho hỏi ai đó ạ?"

"Tôi là cô nhỏ, cô ấy là chị dâu thứ ba nhà tôi..."

Diệp Sở Sở còn chưa nói xong, người đàn ông kia liền kích động: "Sở Sở, là em sao? Sở Sở?”

"Á? Anh là ai? "Diệp Sở Sở ngây người.

"Anh là anh ba này, em không nhận ra giọng của anh sao?" Diệp Minh Bắc bất đắc dĩ.

Diệp Sở Sở thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Anh ba! Anh ba, là anh đó sao, em lại không nhận ra, sao nghe giọng anh lại không giống lúc ở nhà vậy?”

Diệp Minh Bắc cười nói: "Âm thanh trong điện thoại đôi khi không giống giọng người thật đâu. Em đang gọi từ đâu vậy, đại đội chỗ em hả, thế còn đứa nhóc nhà em đâu, Triệu Văn Thao đâu? Bây giờ trời lạnh lắm, không phải em ôm cả đứa bé ra đấy gọi điện thoại đó chứ?”

Diệp Minh Bắc lải nhải khiến Diệp Sở Sở như quay lại nhìn thấy người anh trai hết sức quen thuộc kia, trong lòng cô cũng yên tâm ít nhiều, cười nói: "Anh ba, em điện thoại từ nhà mà, nhà em mới lắp điện thoại, hôm nay vừa lắp xong thôi, Văn Thao lái xe đi rồi, giờ em đang ngồi trên giường gọi điện thoại cho anh đây, Tiểu Bạch Dương thì nằm bên cạnh em.”

Diệp Minh Bắc kinh ngạc: "Hai đứa lắp điện thoại rồi hả, Văn Thao quyết đoán thật, nhanh như vậy đã mua được điện thoại! Được rồi nào, em cúp máy đi để anh gọi lại cho, điện thoại đường dài này đắt tiền lắm.”

Diệp Sở Sở lại không để ý thứ đó: "Anh ba, nói mấy câu thì tốn bao nhiêu tiền chứ, số tiền em kiếm được còn chưa đủ trả tiền điện thoại hay sao? Đừng lo chuyện này, chúng ta cứ giữ nguyên như vậy đi, mẹ đâu, chị dâu em đâu?”

Diệp Minh Bắc thấy em gái kiên quyết như vậy cũng không biết phải làm sao, đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện: "Em đang gọi vào số ở xưởng mà, chị dâu em về cho con bú rồi, lúc này chắc là mẹ đang đi chợ rau. Anh có đưa cho Văn Thao hai số điện thoại, số còn lại mới là số nhà riêng của anh.”

Diệp Sở Sở không chú ý, lần đầu tiên gọi điện thoại quá hưng phấn, liền gọi cái viết trên cùng.

"Vậy chúng ta trò chuyện thêm một lúc đã, chờ buổi tối Văn Thao trở về em lại gọi vào số ở nhà sau." Diệp Sở Sở phấn khích giống như đứa nhỏ có được một món đồ chơi mới.

Diệp Minh Bắc nghe ra tâm trạng của em gái liền cười: "Lần đầu tiên gọi điện thoại đúng không, có phải cảm thấy rất vui không hả?”

“Đúng thế ạ, một khoảng cách xa như vậy mà vẫn có thể nghe được giọng nói của anh ba, thật sự là quá mức diệu kì!” Diệp Sở Sở cười nói.

"Cái này cũng tốn nhiều tiền đấy, đừng tiêu quá nhiều để Văn Thao nói cho." Diệp Minh Bắc trêu chọc em gái.

Diệp Sở Sở hừ một cái: "Anh ấy dám nói em chắc, anh ấy mới là người tiêu nhiều tiền nhất, hơn nữa, em có tiêu thì cũng là tiêu tiền bản thân mình kiếm được, có tiêu bao nhiêu cũng không liên quan gì đến anh ấy!”

Diệp Minh Bắc cười ha hả: "Giọng điệu này của em càng ngày càng giống cô chị dâu của em đó.”

"Chị dâu của em nói rồi, chỉ có thu nhập cao mới có quyền nói chuyện, trong nhà cũng vậy, hiện tại lời em nói mới là mệnh lệnh!

Diệp Minh Bắc cười không thở nổi: "Sở Sở à, em nói như vậy làm anh đau lòng quá đó, lúc em không kiếm ra tiền chẳng phải Văn Thao cũng nghe lời em đó sao?”

Diệp Sở Sở cười vui vẻ: "Anh biết thế rồi mà còn nói. Anh ba, anh ở bên đó ổn không? Anh làm gì? Mẹ có khỏe không?”

Diệp Minh Bắc kể đơn giản về công việc của mình, sau lại nói về mẹ Diệp: "Mẹ khỏe lắm, mẹ còn rất giỏi nhé, mua thức ăn mua gạo, trả tiền điện nước, đi sắm đồ, đi xe buýt, dẫn đứa nhỏ đi tiêm phòng, việc nào mẹ cũng làm được, cái gì cũng có thể hoàn thành xuất sắc. Đến tháng là anh với chị dâu em cứ đưa tiền cho mẹ thôi chứ chẳng phải lo nghĩ gì cả, anh chị đang tính một thời gian nữa sẽ mua nhà ở đây, rồi đón cả cha lên nữa.”