Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 270: Nỗi oán của của anh ba Triệu



Triệu Văn Thao nghĩ rất chu đáo, để chị gái trở về cũng có thể có chỗ ở, cũng đâu thể ở nhờ phòng lão Triệu được đâu chứ.

Sau khi xem xong một vòng trang trại thỏ, hai người đi đến cửa trang trại, nơi này địa thế cao, đứng ở đây nhìn xa có thể nhìn thấy vườn cây ăn quả, một mảng lớn màu xanh lá cây non mới, giống như những đám mây xanh, xa xa núi xanh miên man, nước sông bao quanh, lão Triệu cảm khái nói: "Tốt lắm, thật là một nơi mảnh đất tốt!”

Triệu Văn Thao cũng gật đầu, đúng là mảnh đất tốt, mà mảnh đất tốt như vậy hắn muốn có được toàn bộ.

Trang trại hoàn thành, nhân viên đến đủ hết, thành viên chủ yếu là đám thỏ cũng đã tiến vào nơi này, dù thay đổi hoàn cảnh sống mới, nhưng đối với thỏ mà nói, nơi này so với trước đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần, được thả ra liền vui vẻ lang thang khắp chốn. Triệu Văn Thao còn lo lắng, sợ chúng chưa quen hoàn cảnh, không thích nghi nổi mà bị bệnh, vài ngày qua đi phát hiện ra rằng thỏ sống rất vui vẻ, rất khỏe mạnh, lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn dặn dò nhân viên, nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ tổ thỏ, dù là phân thỏ hay rác thải sinh hoạt, tất cả lên men thành phân bón, không thể lên men đốt mất.

Triệu Văn Thao cẩn thận như vậy vì sự thật là có nhiều con vật sống sẽ như vậy, không vệ sinh tốt sẽ bị bệnh, một khi bị bệnh thì sẽ chết cả đàn, đây tuyệt không phải là nói đùa, Chủ nhiệm Tạ đã nói rồi, làm nuôi trồng chuyện quan trọng đầu tiên chính là vấn đề vệ sinh, cho nên Triệu Văn Thao ở phương diện vệ sinh này yêu cầu cực cao, chẳng những trong trang trại thỏ phải vệ sinh một ngày ba lần, bên ngoài trang trại thỏ cũng phải quét tước sạch sẽ.

"Anh thấy thành phố có người làm phân sinh học, thứ đó rất hay, lợi dụng được chất thải, còn không để lại rác rưởi." Triệu Văn Thao nói với vợ.

Có điện thoại, liên lạc được với Chu Mẫn nhiều hơn, Chu Mẫn bắt đầu gửi sách, tạp chí, báo chí cho cô, v.v., Diệp Sở Sở chẳng những hiểu được thế giới bên ngoài, cũng biết nhiều hơn là, kể cả phân sinh học.

"Nhưng em nghe nói phân sinh học phải thời tiết nóng mới được, mùa đông chỗ chúng ta lạnh như vậy, có thể làm được sao?" Diệp Sở Sở còn phân vân.

"Không biết nữa." Triệu Văn Thao nói: "Để anh hỏi xem có làm được hay không, nếu như được thì làm, giờ người nhiều rác cũng nhiều, em không lên thành phố nên không biết, rác rưởi nơi đó đều chất đống thành núi, anh cũng không muốn chúng ta cũng như vậy.”

Diệp Sở Sở cười: "Anh nghĩ xa quá đó.”

Triệu Văn Thao nói: "Anh nói cho em biết nhé vợ, anh lên thành phố càng nhiều lần càng cảm thấy cuộc sống của chúng ta tốt đẹp, có núi non sông nước, đây đều là báu vật trời ban! Không thể làm hại đến báu vật của chúng ta được!”

Có lẽ bản thân Triệu Văn Thao cũng không ý thức được mình có ý thức bảo vệ môi trường rất mạnh mẽ!

Trang trại thỏ hoạt động bình thường, cha mẹ Triệu cũng chuyển qua đây ở, lẽ đương nhiên là phải nấu nướng ăn uống ở đây, đậu hũ của anh ba Triệu cũng bắt đầu đưa đến trang trại thỏ.

“Lão Lục, thằng ranh này ngay cả anh trai ruột là tao mà hắn cũng tính kế, còn dựa theo giá bán buôn mua đậu hũ chứ, thấy tiền mù mắt rồi hay sao!” Anh ba Triệu cùng chị ba Triệu lẩm bẩm.

Anh ba Triệu biết Triệu Văn Thao muốn mua đậu hũ của mình với giá bán luôn thì mới sực tỉnh, ai có thể kiếm được tiền từ túi của Triệu Văn Thao chứ!

Rõ ràng là anh ta bị nắm thóp mà, trang trại thỏ chỉ có một, lại gần, là nguồn mua mua đậu phụ ổn định cho anh ta, muốn khách hàng này thì phải bán dựa theo giá bán buôn, không muốn thì khỏi làm ăn gì nữa, trang trại thỏ không ăn đậu phụ có thể sống, anh ta không bán đậu phụ cũng có thể sống, nhưng anh ta nỡ bỏ nguồn thu nhập này sao? Tất nhiên là không nỡ!

Kết quả có thể tưởng tượng được, chỉ có thể chấp nhận giá bán buôn.

Anh ba Triệu giận đến nghiến răng, nhưng lại không thể làm gì được.

"Anh không muốn thì đừng bán, trước kia không bán đậu hũ không phải vẫn sống sao?" Chị ba Triệu cho là đúng.

Anh ba Triệu cảm thấy chuyện xui xẻo nhất chính là cưới ả đàn bà này vào cửa.

"Cô không thử xem lại xem, trước đây cô ăn cái gì, rồi bây giờ cô ăn cái gì?" Trước đây, dưa muối nước sôi cũng xong cơm, bây giờ bữa nào cũng đòi nốc thịt, đó đều là tiền bán đậu phụ cả!” Anh ba Triệu tức giận gầm gừ.

Chị ba Triệu không làm nữa, đây không phải là mở mắt nói dối sao!

"Bữa nào cũng ăn thịt á, có phải anh nằm mơ không? Nhà chúng ta ngày nào cũng ăn thịt bao giờ, lúc không phân chia nhà, cách ba năm hôm còn có chút mùi thịt, ngược lại từ sau khi anh làm đậu hũ, thường xuyên phải ăn rau ăn dưa qua ngày, chỉ đến năm mới anh còn mua chút thịt, anh đi xem sổ sách của anh, nhìn tiền gửi của anh, nếu anh ăn thịt, trên sổ tiết kiệm còn có tiền sao? Từ khi anh bán đậu hũ, chẳng những không được ăn ngon, tôi còn mệt mỏi đến nỗi cả người toàn là bệnh tật, đến bây giờ chỉ làm một chút việc nặng là hai cánh tay đau nhức vô cùng, còn kêu mỗi ngày ăn thịt, lời này mà anh cũng nói ra được khỏi mồm à!”

Anh ba Triệu mặt đen sì sì, cực lực phản bác: "Ta chỉ nói như vậy, nói qua thôi hiểu sao? Thức ăn hồi năm mới không phải là mua từ tiền bán đậu phụ, cô mặc quần áo mới không phải là bán đậu phụ à, còn lêu đau cánh tay á, đúng là nhà giàu giẫm phải gai mồng tơi! Còn muốn bữa nào cũng có thịt mà ăn đấy, nói mà không biết nghĩ, vớ vẩn?”

Chị ba Triệu lười để ý đến anh: "Đừng quên, còn có thỏ, đó đều là tay tôi với bọn nhỏ chăm sóc, bán thỏ cũng đủ cho hai mẹ con nhà chúng tôi ăn thịt rồi!”

Anh ba Triệu tức giận nói: "Được, cô cứ dựa vào mấy con thỏ đó mà ăn thịt đi, sau này đừng tìm tôi đòi tiền nữa!”

Chị ba Triệu nói: "Được, ăn thịt thì dùng tiền thỏ, chi phí trong nhà anh tự đi mà quản, anh dám hay không!”

“Dựa vào cái gì mà tôi phải lo?”

"Anh là đàn ông đàn ang, nuôi gia đình, tiền đám cưới đám ma, tiền quần áo cơm ăn, tôi còn chưa đòi anh phải cho tôi ăn thịt, anh còn chọn ba chọn bốn à?"

Ôi, bà già này muốn lật trời đó phỏng, còn dám lên mặt với anh ta, thật sự là không biết anh ba Triệu đây là người thế nào đó hả!

Anh ba Triệu cầm giày lên đuổi đánh, Chị ba Triệu đương nhiên không cho anh ta cơ hội làm vậy, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu lên: "Lão già Triệu kia, nếu anh dám động vào một ngón tay của tôi, tôi sẽ đi tìm mẹ ngay đấy anh biết chưa! Anh đoán mẹ sẽ làm như thế nào, mẹ sẽ bảo với chú sáu đừng mua đậu hũ của nữa, lấy giá bán buôn cũng không cần, xem anh làm sao vớt vát lại đây!”

“Cô là thứ đàn bà ngu xuẩn như heo, sao tôi lại xui xẻo như vậy, cưới phải con ả này chứ!” Anh ba Triệu tức giận giậm chân đùm đụp.

Chị ba Triệu thản nhiên nói: "Anh không đi ngó đậu hũ đi rồi nó lại hỏng hết bây giờ.”

Lời này quả nhiên có hiệu quả, anh ba Triệu lập tức mang giày chạy ra ngoài, miệng còn dọa nạt: "Cô chờ, chờ tôi về tôi sẽ xử lí cô sau!”

Chị ba Triệu cũng không sợ, chị lại chả rõ mười mươi, đối mặt với đàn ông tuyệt đối không thể sợ hãi, mày sợ một lần thì lần sau anh ta lại càng được nước lấn tới, có thể hạ cẳng tay cảng chân lại càng tốt tốt, đánh không lại liền chạy, mày không sợ mất mặt thì anh ta sợ, cho nên nói nói tóm lại chính là không thể sợ!

Chị ba Triệu nhàn nhã, cần làm gì vẫn làm cái ấy.

Bởi vì trang trại thỏ cần đậu hũ, đám chị hai, chị bốn Triệu lại bắt đầu làm đậu hũ, anh hai Triệu và anh bốn Triệu bận rộn làm việc, nhưng dù là như vậy, một ngày cũng chỉ có thể làm một nồi, thật sự là bận rộn, bởi vì trồng trọt mới là chuyện quan trọng nhất của bọn họ.

Anh ba Triệu nóng lòng qua lấy đậu hũ, chị hai Triệu thấy anh ta liền nói: "Chú ba này, anh làm đậu hũ tốt như vậy, lấy giá bán buôn không hiệu quả đâu, tôi thấy không bằng dùng máy móc làm đi.”

Chủ yếu là bán giá buôn thì lấy tiền công chị hai Triệu lấy được cũng ít.

Anh ba Triệu vừa cãi nhau với cùng chị ba Triệu xong, nghe xong lời này liền nhổ nước bọt xuống trước mặt chị hai Triệu.

"Chị nói sao tôi lại cưới phải một ả vợ như vậy chứ! Tôi thật xui xẻo!” Anh ba Triệu tức giận nói.