Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 277: Tiếng súng



Kết hôn là chuyện lớn trong đời người cho nên toàn bộ quá trình nghi thức đều có người chuyên trách tính kỹ càng xem giờ nào làm gì. Thời gian bái đường của cậu hai Khúc được định vào ngày mồng một tháng năm, có điều thời gian là quá nửa hừng đông, nói là giờ này phù hợp với ngày sinh tháng đẻ của cô dâu chú rể, giờ này kết hợp thì cuộc sống tương lai sẽ phát triển không ngừng.

Kết hôn đều cần một dấu hiệu tốt nên nhà họ Khúc đương nhiên là tuân thủ. Vào nửa đêm đón đôi vợ chồng son vào cửa, bái đường vào động phòng. Buổi sáng ngày hôm nay mở tiệc mừng với thân thích của bên nhà gái và bên nhà trai, buổi tối thì cảm ơn người đã đến giúp. Ban ngày Triệu Văn Thao không ở nhà nên cậu hai Khúc mới tới vào buổi tối.

Diệp Sở Sở nói: “Vậy anh đi đi, uống ít thôi nhé. Nhớ về sớm đấy, ngày mai còn phải chạy xe.”

Triệu Văn Thao thấy cậu hai Khúc thành ý tới mời thì không thể không đi, bèn đồng ý rồi cười, nói đùa với cậu hai Khúc: “Không phải là cậu mời tôi uống rượu mà là tìm tôi đòi quà.”

Cậu hai Khúc liền vội vàng giải thích: “Anh sáu Triệu, tuyệt đối không phải tìm anh đòi quà mừng đâu, em thật sự mời anh tới uống rượu mừng mà.”

Triệu Văn Thao cười nói: “Đùa cậu đấy, đi thôi!” Đoạn đưa con cho Diệp Sở Sở.

Ở thời đại này, việc cậu hai Khúc chưa kết hôn đã có con trước chắc chắn là một tin tức trọng đại, hơn nữa còn là ở nông thôn, vì vậy khắp đầu đường cuối ngõ, giữa ruộng đều đang bàn luận về chuyện này.

“Cậu hai Khúc kia bình thường trông thì thật thà chất phác thế, không ngờ còn có bản lĩnh như vậy, còn chưa kết hôn mà đã ăn nằm rồi!”

“Đúng thế đó, nhà lão Khúc cũng là nhà an phận thủ thường, con trai lại như vậy, không biết là học theo người nào?”

“Theo ông nội cậu ta chứ theo ai nữa, trước kia người ta chính là địa chủ, cưới mấy bà vợ đấy. Nếu không phải là đàn áp địa chủ thì bây giờ cậu hai Khúc nhà người ta đã là thiếu gia rồi!”

“Ôi, thật không? Ông nội cậu hai Khúc trâu bò như vậy à? Nhưng sau đó thì sao, mấy bà vợ đó đi đâu cả rồi?”

“Đi đâu rồi? Xem cô hỏi kìa, tịch thu rồi.”

“Trời ạ, cái này cũng có thể tịch thu á?”

“Được rồi được rồi, các người đều lạc đề rồi. Đang nói đến cậu hai Khúc mà kéo ông nội cậu ta vào làm gì? Cẩn thận nói sai thì sẽ bắt cô lại đấy!”

“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta vẫn đang nói cậu hai Khúc cơ mà? Các người nói xem cậu ta ăn nằm từ khi nào, một lần hay là hai lần?”

Kế tiếp tất cả đều là đề tài không thích hợp với thiếu nhi.

Đề tài như vậy bất kể là đàn ông hay là đàn bà đều rất thích trò chuyện. Nông dân thoải mái lỗ mãng, phương diện nam nữ này thì cứ bô bô nói trắng ra. Các cô thiếu nữ các cô vợ trẻ ban đầu sẽ mặt đỏ nhưng không bao lâu sau thì mặt không đỏ tim không đập mà nói theo.

Diệp Sở Sở cũng nghe được những lời này, là Hạ Tùng Chi nói cho cô biết.

“Em nói xem, con nhóc Xuân Yến đều bị trong thôn chê cười rồi!” Hạ Tùng Chi liên tiếp thở dài: “Sau này sao cô ấy có thể gặp người ta được đây!”

Diệp Sở Sở lại không cảm thấy gì, có lẽ là do đã trò chuyện quá nhiều với Chu Mẫn rồi nên quan niệm tư tưởng không bảo thủ như người trong thôn. Vả lại cô cũng không cho là người trong thôn bảo thủ, nếu không có thể nói ra chuyện như vậy à?

“Chị ba em đã nói với em một câu thế này, chỉ cần em không xấu hổ thì người khác sẽ lúng túng. Xuân Yến cảm thấy việc này không sao thì sẽ không sao hết.”

“Hả?” Hạ Tùng Chi không ngờ Diệp Sở Sở sẽ nói như vậy, kinh ngạc trông Diệp Sở Sở.

Diệp Sở Sở nói: “Bọn họ đều đã đính hôn rồi, chỉ còn thiếu việc kết hôn thôi, ở bên nhau thì cũng bình thường, có gì hay mà cười chứ? Không cần phải để tâm làm gì, đợi trong thôn có chuyện mới mẻ thì mọi người sẽ không nhắc lại nữa.”

Hạ Tùng Chi chớp mắt mấy cái: “Không ngờ em lại nghĩ như vậy.”

Diệp Sở Sở cười nói: “Hai vợ chồng người ta hạnh phúc sống qua ngày thì người ngoài chen vào làm gì? Hơn nữa cũng chả có gì mà dính vào.”

Hạ Tùng Chi gật đầu: “Em nói cũng phải. Nhưng mà chị nghe thấy đều mặt đỏ, liệu Xuân Yến có canh cánh trong lòng hay không?”

“Chị chưa từng hỏi cô ấy à?”

“Việc này thì hỏi thế nào được? Sau khi kết hôn thì cô ấy lại mặt ba ngày, ba ngày đó chị cũng không tiện đi. Sau khi lại mặt thì lại bận rộn, cũng không có thời gian hỏi, chỉ gặp nhau chào hỏi, chị gặp cô ấy cũng không nhìn ra được gì.”

“Vậy thì chắc là không sao đâu ạ. Em cảm thấy chắc là Xuân Yến không để trong lòng.”

“Nếu như không để trong lòng thì chị thực sự bội phục con bé đó đấy.”

Diệp Sở Sở nói không sai, chí ít thì là câu nói trong thôn có tin tức mới thì tự nhiên sẽ quên mất điều này, nếu không thì là đã xảy ra chuyện lớn.

Đảo mắt vào tháng nóng nhất rồi, trời bắt đầu nóng nực. Lúc này phương bắc mùa đông thì lạnh mà mùa hè cũng rất nóng, buổi tối mọi người không ngủ được bèn ngồi ở trong sân hóng mát, cầm quạt hương bồ vừa đuổi muỗi vừa tán dóc trên trời dưới biển. Đây là một buổi tối rất bình thường của ngày hè, thật không ngờ ở trong buổi tối bình thường này đột nhiên vang lên một tiếng súng rền!

Tiếng súng này kêu vang làm mọi người giật nảy mình. Bao nhiêu năm không nghe được tiếng súng, không, cũng không phải là bao nhiêu năm, dường như cũng mới chỉ có mấy năm.

Ở nông thôn là không xa lạ gì với súng, rất nhiều người còn có súng săn cho nên sau khi giật mình thì nhao nhao ra ngoài hỏi hàng xóm xem có chuyện gì.

“Sao lại có tiếng súng nữa nhỉ? Là ai vào rừng săn thú thế?”

“Không phải là không cho phép săn thú à?”

“Đúng vậy, nói là bảo vệ động vật mà. Các người nói xem gia súc thì có gì mà bảo vệ?”

“Ai biết được? Không phải săn thú thì còn có thể là gì?”

“Không phải là bắt người đấy chứ? Nhớ năm đó...”

“Được rồi được rồi, đừng nhớ năm đó nữa, bây giờ không phải là năm đó. Nhưng chóng hỏi xem là chuyện gì đi.”

Lúc đang nghị luận thì lại có một tiếng súng rền vang, pằng!

Lúc này tất cả mọi người đều kích động, ngày tháng vô vị và tẻ nhạt hiếm khi có chuyện kích thích như thế xảy ra nên nhanh chóng chạy đi ăn dưa.

Diệp Sở Sở và Triệu Văn Thao cũng bị tiếng súng đánh thức: “Có người đón dâu à mà đốt pháo muộn như thế?”

Diệp Sở Sở thật sự chưa từng nghe thấy tiếng súng.

Triệu Văn Thao đã nghe ra: “Đây là có người bắn súng đấy, em vào nhà trông con, để anh đi xem.”

Diệp Sở Sở kéo hắn lại, mặc dù không biết bắn súng là gì nhưng cũng cảm nhận được đấy không phải là thứ tốt gì: “Anh đi đâu?”

Triệu Văn Thao nhìn dáng vẻ khẩn trương của vợ và nói: “Anh đi xem trại thỏ.”

Lúc đầu Diệp Sở Sở muốn nói em đi cùng anh, nhưng nghĩ tới con thì đành bảo: “Vậy anh cẩn thận một chút, có cần lấy ít đồ không?”

“Anh lấy cái xẻng là được rồi, em vào nhà khóa kỹ hết cửa lại.”

Diệp Sở Sở cũng ép mình phải tỉnh táo lại, gật đầu nói: “Được.”

Cô vào phòng, ở bên trong chốt chặt cửa sổ lại rồi trông Triệu Văn Thao cầm xẻng đi mất thì bắt đầu lo lắng.

Bây giờ tất cả gia súc trong nhà đều để Triệu Văn Thao sắp xếp đến trại thỏ cả rồi, cửa vừa khóa thì bên ngoài không còn vật gì đáng để lo lắng nữa, cũng chỉ lo lắng cho chồng thôi.

Triệu Văn Thao mang theo xẻng ra cổng rồi đóng cổng lại, nhờ ánh trăng vừa lúc nhìn thấy mấy người trẻ tuổi trong thôn cầm gậy gộc, trong đó có cậu hai Thôi.

“Anh Sáu!”

“Các người thế này là?” Triệu Văn Thao thấy hỏi.

“Em nghe thấy tiếng súng nên muốn đến trại thỏ xem anh trai em thế nào!”

Bây giờ Thôi Đại ở trại thỏ cả ngày lẫn đêm, Cậu hai Thôi nghe thấy tiếng súng thì đi ra hỏi thăm, mấy người tuổi trẻ hàng xóm xung quanh thảo luận một lúc, đưa ra kết luận là có thể có người đến trại thỏ trộm thỏ, cậu hai Thôi lo lắng anh trai có việc gì nên đề nghị mọi người cùng nhau đi xem.

Đám thanh niên đều không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không có chuyện xảy ra, lập tức đã cầm vũ khí đến.

Triệu Văn Thao cũng nghĩ như vậy, nếu không thì sẽ không muốn đến trại thỏ đầu tiên, nhân tiện nói: “Được, tôi và các cậu cùng đi. Đừng kích động nhé, đến lúc đó chúng ta xem tình hình rồi nói sau.”