Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 282: Đều là vì con cái



Bên này Hạ Tùng Chi đã ở trong nhà Diệp Sở Sở, hai người không làm việc mà chỉ nằm ở trên giường đất nói chuyện. Tiểu Bạch Dương được Diệp Sở Sở đỡ lấy cánh tay, nhún nhảy ở trên người Diệp Sở Sở khiến Tiểu Bạch Dương vui vô cùng.

“... Sở Sở, chị nghe em nói thôi mà đã cảm thấy sợ rồi, lúc đó em không thấy sợ à?” Hạ Tùng Chi nhìn vẻ mặt Diệp Sở Sở mà hơi phức tạp.

Diệp Sở Sở nói: “Sợ chứ ạ, em nhìn người kia mà chảy cả mồ hôi. Nhưng còn có con, chị bảo có thể làm thế nào được chứ, phải kiên trì xông lên thôi....”

Hạ Tùng Chi tưởng tượng đến tình cảnh lúc ấy, lắc đầu: “Nếu như là chị thì chắc không làm được!”

“Chị mà gặp phải thì dù không được cũng phải được thôi!” Diệp Sở Sở đỡ mệt rồi nên buông Tiểu Bạch Dương ra, để cậu ngồi dựa lưng vào mình, cánh tay vẫn ôm lấy cậu: “May mà Tiểu Bạch Dương trước sau vẫn không tỉnh. Khi đó em chỉ nghĩ, tuyệt đối không được để gã đó kinh động đến đứa trẻ. Khi còn bé em từng nghe mẹ em kể, trẻ con nhà ai bị làm kinh sợ thì lớn lên sẽ thành kẻ ngu si. Em không muốn con trai của em thành kẻ ngu si. Lúc em thấy người kia cả đầu toàn là việc này, chị nói em còn dám sợ à? Con người ấy à, đều là bị áp phải ra.”

Hạ Tùng Chi bội phục nói: “Đó cũng là vì em lợi hại, đánh ngã cả người đàn ông trưởng thành như vậy.”

“Cũng là may mắn nữa ạ. Em đã chốt kỹ cửa sổ rồi, ở bên ngoài lại không nhìn rõ được trong phòng, em bất thình lình ra tay, sau đó lại toàn dựa vào Tài Tài nhà bọn em. Nếu không nhờ Tài Tài thì em cũng xong đời rồi, em không thấy trong tay gã đó cầm đao, em chỉ muốn đánh đuổi gã đi.” Diệp Sở Sở nói về khỉ nhỏ thì gương mặt nở nụ cười: “Bình thường Tài Tài nhà bọn em sợ người, ai tới cũng đều trốn đi. Nhưng tối hôm qua vẫn ở bên cạnh em, sau đó còn nhảy qua cào người, em sợ đến ngây người ra. Lúc Văn Thao trở lại nó còn chưa kịp nhận ra, còn muốn nhảy tới cào nữa đấy. Khi đó còn có mấy người nữa mà nó cũng không sợ, Tài Tài nhà bọn em quá dũng cảm!”

Hạ Tùng Chi nghe Diệp Sở Sở mở miệng một tiếng Tài Tài nhà bọn em hai tiếng Tài Tài nhà bọn em thì cười nói: “Ai không biết còn tưởng rằng em đang nói đến con trai em đấy!”

“Tuy là nó là khỉ nhưng em thực sự coi nó là con của mình rồi.” Diệp Sở Sở cười nói: “Có đôi khi động vật còn có lương tâm hơn con người, chị đối tốt với nó thì nó sẽ đối tốt với chị mà còn là cả đời nữa cơ.”

Hạ Tùng Chi không có cảm xúc như Diệp Sở Sở, cũng không hiểu được suy nghĩ của Diệp Sở Sở, chỉ nói: “Em nuôi con khỉ này không uổng phí. Đúng rồi, nó đã dám cào người rồi mà người ta tới lại trốn đi à?”

“Nó cũng sợ lắm, từ tối hôm qua đến bây giờ mới ra ăn được một lúc con những thời gian khác thì đều trốn cả.” Diệp Sở Sở đau lòng nói.

“Vậy sau đó người đó bị mang đi à?” Hạ Tùng Chi hỏi: “Họ nói là đã giết người đấy! Em nói xem liệu có xử bắn không nhỉ? Nếu mà không xử bắn, ra tù lại đến trả thù thì biết làm sao?”

“Nhất định sẽ xử bắn đấy chị. Hôm nay Văn Thao đến đồn công an huyện nghe ngóng rồi.” Diệp Sở Sở nói: “Cho dù không xử bắn rồi ra tù thì em cũng chả sợ, khi đó con em đã lớn rồi, không có gì phải sợ nữa!”

Hạ Tùng Chi thở dài: “Em ở đây lẻ loi quá, nếu như ở trong thôn thì tốt rồi.”

“Không sao, đợi đám Thôi Đại chuyển tới thì sẽ tốt thôi.”

“Thôi Đại cũng không ở nhà, một chốc một lát cũng chưa kết hôn được, em tiếp tục như vậy cũng không được đâu.” Hạ Tùng Chi rất là lo lắng.

Diệp Sở Sở cười nói: “Văn Thao nói rồi, anh ấy sẽ đưa hai con chó dữ về nuôi.”

“Đúng vậy, sao chị không nghĩ tới nhỉ! Em nên nuôi chó từ sớm chứ, coi chừng đường ngõ, không có chó thì không thể làm được!”

“Ban đầu em cũng muốn nuôi chó nhưng vì mang thai, sau khi sinh con lại chăm bé, hơn nữa có Tài Tài, Tài Tài cũng rất cảnh giác, em cảm thấy không nuôi chó cũng không sao cả. Bây giờ xem ra vẫn phải nuôi một con mới tốt.”

“Văn Thao nhà em định nuôi con chó dữ nào thế?” Hạ Tùng Chi hơi hiếu kỳ.

“Em không biết, anh ấy nói phải nuôi một con thật dữ và hiểu tiếng người.”

“Không phải là chó săn đấy chứ? Thứ ấy giỏi ăn lắm, mà cũng dữ, cắn người đến chết luôn đấy! Sở Sở, em có nuôi thì phải cẩn thận! Tốt nhất là em đừng nuôi, nuôi con chó vườn cũng rất tốt.” Hạ Tùng Chi rất quan tâm.

“Em không nhọc lòng về cái này. Sắp đến trưa rồi, hay là chị ở đây ăn đi.” Diệp Sở Sở nhìn đồng hồ, hơn mười một giờ, nên nấu cơm rồi.

Hạ Tùng Chi bận rộn: “Em xem vừa nói chuyện là quên khuấy mất thời gian rồi! Chị phải trở về, muộn nữa thì con lại khóc đấy!”

“Lần sau chị đến thì đem luôn cả con sang đi, như vậy thì chị cũng có thể ở lâu thêm một lúc!” Diệp Sở Sở đứng lên tiễn cô ấy.

“Không mang theo nó được, con nhà chị không giống Tiểu Bạch Dương nhà em, đi tiểu cũng không có thời gian chuẩn xác, chị còn phải dọn dẹp! Chị đi nhé, em đừng đi ra nữa, bên ngoài mưa lớn lắm!” Hạ Tùng Chi khoác miếng vải nylon rồi chạy.

Diệp Sở Sở đứng ở cửa phòng cửa, nhìn Hạ Tùng Chi đi rồi cười lắc đầu. Hạ Tùng Chi này rõ ràng là ăn bơ làm biếng, nhàn hạ biết bao.

“Tiểu Bạch Dương, buổi trưa chúng ta ăn gì đây?” Diệp Sở Sở đóng cửa lại trở về nói với con trai.

Tiểu Bạch Dương nói bi ba bi bô.

“Tiểu Bạch Dương ăn bánh chẻo không? Chúng ta làm bánh chẻo có được không nào?”

Tiểu Bạch Dương vẫn bi ba bi bô.

“Tài Tài, mày muốn ăn gì nào?” Diệp Sở Sở ngẫm nghĩ rồi lại nói về hướng về phía tây phòng.

Khỉ nhỏ trốn trong phòng phía tây theo thói quen, nghe Diệp Sở Sở gọi nó thì kêu vài tiếng chít chít nhưng cũng không chịu ra.

“Tài Tài đang sợ hãi. Tiểu Bạch Dương, con nói xem làm sao đây? Chúng ta làm chút đồ ăn ngon cho Tài Tài nhé? Tiểu Bạch Dương, con nói Tài Tài thích ăn thứ gì nhỉ?”

Diệp Sở Sở vừa nói chuyện với con trai, vừa đặt con trai ở trong xe đẩy trẻ con rồi rửa tay làm cơm.

Lúc đầu dự định làm bánh chẻo nhưng lại cảm thấy phiền phức, bèn làm mì sợi, canh nóng, bỏ thêm rau xanh, trứng chần nước sôi. Trời mưa mà ăn mì nóng thì rất ấm áp.

Lúc ăn cơm khỉ nhỏ hiện ra, ăn một tô mì to xong thì hình như hòa hoãn lại, không trốn đi nữa mà ngồi ở trước cửa sổ, kêu chít chít về phía cái cửa thủy tinh bị đập vỡ kia.

Triệu Văn Thao đã sửa lại kính thủy tinh rồi nhưng dường như con khỉ nhỏ vẫn nhớ kỹ chuyện đã xảy ra, khoa chân múa tay. Diệp Sở Sở ngồi bên người nó, vỗ về cái đầu nhỏ đầy lông mềm của khỉ nhỏ, trấn an: “Tài Tài, người đó sẽ không trở lại nữa đâu, mày không phải sợ, về sau sẽ không tới nữa.”

Khỉ nhỏ kêu một hồi, nghĩ lại rồi nhìn Diệp Sở Sở, không kêu nữa mà dựa đầu vào nệm ngủ.

Diệp Sở Sở trông thấy dáng vẻ đó thì nở nụ cười rồi lại nhìn Tiểu Bạch Dương đang mở to mắt nhìn khỉ nhỏ, dáng vẻ vô cùng tò mò, cảm nhận được ánh mắt của mẹ thì xoay đầu lại, vung đôi tay nhỏ bé và cười rộ lên.

Giờ khắc này Diệp Sở Sở cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Bởi vì trời mưa nên Triệu Văn Thao trở về sớm hơn một chút, lúc trở về, trong tay còn ôm hai hộp giấy.

“Đây là gì thế?” Diệp Sở Sở nhìn hộp giấy.

“Em đoán xem!” Triệu Văn Thao tỏ vẻ mặt thần bí, nói.

“Là con chó nhỏ à?” Diệp Sở Sở hứng thú.

Khỉ nhỏ càng có hứng thú hơn, ngồi xổm hộp giấy trước, kêu chít chít.

“Mày không được đánh nhau với chúng nó, sau này đều là người một nhà đấy!” Triệu Văn Thao nói với khỉ nhỏ rồi mở nắp hộp giấy ra, bên trong sinh ra hai tiếng kêu meo meo.

“Con mèo nhỏ!” Diệp Sở Sở mừng rỡ kinh ngạc.

Là con mèo nhỏ, còn là hai con!