Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 297: Mua trứng gà



"Em không nghĩ ra." Diệp Sở Sở lắc đầu nói.

Thật ra Triệu Văn Thao lại có chút ý tưởng, nhưng mà rất mơ hồ, núi lớn phải giữ lại, nhưng mà cũng phải kiếm được lợi nhuận, vừa kiếm lợi nhuận lại vừa có thể giữ được núi đây là chuyện mà hắn vẫn chưa nghĩ thông suốt.

Nhưng mà hắn không phải cái loại người để tâm vào chuyện vụn vặt, không nghĩ ra thì cũng không cố chấp, chậm rãi nghĩ thì sẽ thông suốt thôi, không phải còn có Chu Mẫn nữa hay sao, sau đó Triệu Văn Thao liền không hề áp lực mà hưởng thụ niềm vui vẻ bên gia đình.

Sau cơn mưa hoa màu có vẻ rất khả quan, mọi người nắm chặt thời gian tranh thủ xới thêm đất, bọn nhỏ tan học vội vàng mang theo rổ đi kiếm cỏ cho thỏ ăn.

Hiện tại, với người trong thôn, nuôi thỏ thành nghề phụ quan trọng nhất, là nguồn thu kinh tế hằng ngày của gia đình, dù sao lương thực phải thu xong mới có thể đổi thành tiền, nhưng thỏ mấy đã tháng có thể đổi tiền, chu kỳ ngắn, tất cả mọi người rất để bụng.

Nhà nuôi nhiều thỏ nhất đương nhiên là Triệu Văn Thao, trực tiếp mở luôn một trang trại thỏ, sau Triệu Văn Thao cũng là Lý Qua Tử.

Sau khi Triệu Văn Thao mở trang trại thỏ, Lý Qua Tử liền chắc chắn tình thế sẽ không như trước kia nữa, anh ta có thể yên tâm lớn mật mà nuôi nhiều hơn!

Anh ta để toàn bộ sân làm nơi nuôi thỏ, cha mẹ có thể tiện trông nom, bởi bên ngoài sân cũ là một mảnh đất hoang, nên anh ta đã khoanh lại làm nơi nuôi gà, anh ta dựa vào chuyện nuôi gà làm giàu cho nên căn bản không thể bỏ mặc, hiện giờ cho dù là thỏ hay là gà đều phải hơn trăm con.

Lý Qua Tử dùng cành liễu làm ổ cho mấy chục con gà đẻ trứng, bên trong có lót cỏ vụn khô, xếp thành hai hàng ngay ngắn đối diện vào nhau, gà mái đẻ trứng đối mặt với nhau, còn có thể trao đổi một chút kinh nghiệm, ngẫm lại thật là thú vị.

Lý Qua Tử không có ý tưởng lãng mạn như vậy, nhìn thấy tổ của đám gà này thứ nghĩ đến cũng chỉ là một đám trứng, có thể bán trứng lấy tiền, nói là trứng vàng cũng không sai!

Gà mái đi loanh quanh trong khu đất trống, mấy con gà trống lớn ngẩng đầu ưỡn ngực tuần tra, nơi này quốc vương của chúng nó, tuy rằng quốc vương có hơi nhiều, thường xuyên bởi vì tranh đoạt gà mái mà đánh nhau, nhưng có gà trống ngoại lai thì vẫn sẽ nhất trí đối ngoại, tổng thể mà nói, vẫn rất là đoàn kết.

Có lúc chúng nó hay dùng móng vuốt cào đất kiếm đồ ăn, lại lục tục kêu vài tiếng, gà mái liền đều chạy tới thưởng thức, chúng nó thì đứng một bên cao cao tại thượng nhìn, có lẽ còn mang theo một chút cưng chiều?

Lý Qua Tử không phải để ý mấy thứ này, với anh ta mà nói, sự tồn tại của gà trống chính là để gà mái đẻ trứng, nhìn thấy mấy con gà mái thành thật ghé vào trong ổ híp mắt, thỉnh thoảng vỗ cánh ra vẻ.

Cục ta cục tác!

Cục ta cục tác!

Hai con gà mái trong tổ, bắt đầu kêu lên, Lý Qua Tử mặt mày vui vẻ, chắc là đang đẻ trứng!

Hai gà mái kêu vài tiếng, nhảy ra khỏi tổ, tiếp tục cục ta cục tác, tiếp theo mấy con gà mái khác cũng hoàn thành nhiệm vụ, cục ta cục tác kêu lên, mấy con gà trống chung quanh đi qua, dường như đang tỏ vẻ an ủi.

Lý Qua Tử mang theo cái túi miệng nhỏ chưa hạt lúa lép vào, mấy con gà mái rụt rè mổ mổ.

Lý Qua Tử rải hạt lép xong, cũng tới giữa trưa, anh ta mang cái rổ đi vào nhặt trứng, có con đẻ một quả, có con thì hai, còn có ba trứng, đây là trứng từ trưa hôm qua đến giờ, cuối cùng được một cái rổ lớn, bởi vì đi đứng không tiện nên có chút chậm chạp.

"Ồ, anh đang nhặt trứng đấy à!" Triệu Văn Thao lại đây nhìn thấy Lý Qua Tử cố hết sức mang theo rổ thì giúp một tay.

Lý Qua Tử cười ha hả nói: "Đúng vậy, hiện tại đúng là lúc nhặt trứng, cậu thì sao, gà đẻ trứng thế nào rồi?"

Triệu Văn Thao nghe không đúng ý lắm, nhưng mà cũng không so đo: "Vẫn chưa, gà mới nuôi, nào có nhanh như vậy. Nhiều trứng gà như vậy anh có thể mang về sao?"

"Không có việc gì, đợi vợ tôi tới, thì cô ấy mang về."

Lý Qua Tử đi ra đóng cửa hàng rào, tiếp đón Triệu Văn Thao đi đến bên kia ngồi, nơi đó có hai tảng đá.

Hai người ngồi ở trên tảng đá, Triệu Văn Thao hỏi tình hình thu hoạch trứng gà, Lý Qua Tử cũng không lừa Triệu Văn Thao, nói chi tiết.

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy! Anh giàu to rồi!"

Lý Qua Tử nói: "Nào có dễ dàng như cậu nói, từ năm trước mới bắt đầu, trước đó cũng không dám nuôi nhiều như vậy, cậu cũng biết, bởi vì chuyện nuôi gà này mà tôi bị què một chân!"

"Về sau sẽ không còn chuyện như vậy nữa, ngày lành đang ở phía sau!" Triệu Văn Thao lấy thuốc ra mời anh ta.

Lý Qua Tử nhận lấy đưa lên môi nói: "Đúng vậy, ngày lành đang ở phía sau! Hiện tại tôi đang nghĩ làm thế nào để có thể nuôi nhiều thêm chút, nhưng mà chân của tôi, nuôi nhiều hơn thì có vẻ khó, cha mẹ tôi còn phải giúp tôi nuôi thỏ, cũng không thể chăm sóc được nhiều như vậy."

Triệu Văn Thao nói: "Tôi thấy anh nuôi như vậy cũng không tồi, nếu lại hơn thì đúng là lo lắng, dù sao quá sức chỉ sợ bệnh!"

“Không sai, hiện tại dù là buổi sáng hay buổi tối tôi đều thu xếp, sợ sinh bệnh, tôi đã đi xem thử trang trại gà của người ta, người ta đều tiêu độc. Nhưng mà cái loại phương pháp mà bọn họ nuôi tôi thấy hơi lạ lẫm, mấy con gà kia cứ bị nhốt ở trong lồng, ngay cả xoay người cũng không thể, ăn thức ăn gia súc, đẻ trứng, tôi thấy còn đau khổ thay cho con gà, tôi nghĩ trứng kia chắc cũng không thể nào mà ngon được."

Lý Qua Tử tuy rằng không lãng mạn, nhưng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, quen với việc nuôi gà thả vườn, không thể chấp nhận chuyện nuôi gà nhốt trong lồng.

Triệu Văn Thao cười nói: "Anh nói đúng, nhưng bọn họ muốn nuôi thả cũng không có điều kiện. Anh xem xem, vẫn là trứng gà nuôi thả của chúng ta đáng giá!"

Lý Qua Tử nở nụ cười: "Tôi cũng vậy nghĩ như vậy, cho nên tôi thấy nơi này có hơi nhỏ, nghĩ muốn mở rộng ra, để chúng nó có nơi vận động lớn hơn chút."

Bọn họ đang nói thì Mã quả phụ đến đây, đại khái ăn gà nhiều, người béo thêm vài cân, nhìn thấy Triệu Văn Thao thì niềm nở, rồi mang theo rổ trứng gà kia đi về.

Triệu Văn Thao nhìn thấy bóng dáng béo lùn chắc nịch kia, không khỏi nghĩ thầm, với thân thể nhỏ bé này của Lý Qua Tử, cũng sợ sẽ bị chị ta đè chết mất.

"Hôm nay cậu không đi xe hả?" Lý Qua Tử hỏi.

"Phải đi một chuyến lên thị trấn, trở về sớm." Triệu Văn Thao thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi, nghiêm trang nói.

"Cậu vận chuyển thứ gì để bán thế?" Lý Qua Tử hỏi.

"Thứ gì cũng chuyển, chuyển thỏ cho người ta, thịt heo, phân hóa học, cũng không từ chối." Triệu Văn Thao nói.

"Vậy cậu tới là mua thỏ à?" Lý Qua Tử nghĩ đến chuyện Triệu Văn Thao tìm đến anh ta để mua thỏ, anh ta là người nuôi thỏ nhiều nhất trong thôn: "Bây giờ còn chưa được, chúng nó mới quá nhỏ, tôi muốn nuôi thêm chút đã."

"Tôi không phải đến để mua thỏ." Triệu Văn Thao cười ha hả nói: "Tôi nói này, các người nuôi thỏ cũng không nhất thiết phải bán cho tôi, nếu bên ngoài có người đến mua, giá cả cao thì cứ trực tiếp bán là được, khi đó tôi đã nói như vậy, là vì cho mọi người một sự bảo đảm, không ai mua thì tôi cũng sẽ mua, sẽ không để mọi người nuôi không."

Lý Qua Tử nói: "Là cậu hào phóng, chúng tôi cũng thể làm sói mắt trắng, chỉ cần cậu muốn thì sẽ bán cho cậu!"

Triệu Văn Thao cảm thấy Lý Qua Tử dựa vào chuyện nuôi gà mà cuộc sống được cải thiện, cũng không phải tự dưng mà được như thế, về phong cách làm việc đúng là không tồi.

"Tôi tới tìm anh là muốn mua chút trứng gà của anh, để cải thiện bữa ăn của những người trong trang trại thỏ." Triệu Văn Thao nói: "Tôi lấy giá bán sỉ, anh đừng khó xử, nếu cảm thấy được thì có thể thương lượng với vợ của anh, không được, cũng không có việc gì."