Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 302: Không thể tin được



“Vậy cũng được, có bao ăn bao ở chứ?” Lý Qua Tử hỏi.

“Đúng, bao ăn bao ở.”

Cùng lắm thì bảo Chu Mẫn khấu trừ từ tiền công của Tiểu Mã, bao chuyện ăn ở của cậu ta là được rồi.

Cuối cùng Triệu Văn Thao nói rằng hắn tìm việc làm tốt cho Tiểu Mã nhưng nếu như Tiểu Mã không chịu làm việc nghiêm chỉnh, thọc vào cái sọt nào thì cũng đừng oán trách hắn.

“Công việc chính là như thế, nếu bằng lòng làm thì đi, không muốn làm thì ở lại trại thỏ, các người tự thương lượng đi. Cậu ta đã lớn như vậy rồi, đến thủ đô thì có anh ba và chị ba của tôi trông nom nhưng cũng không thể trông nom hai tư tiếng mỗi ngày được. Đúng không? Cho nên về sau làm thế nào thì phải xem bản thân cậu ta rồi.” Triệu Văn Thao nói rất thẳng thắn: “Anh phải nói rõ ràng lời này với gia đình cậu ta đấy.”

Lý Qua Tử biết ý của Triệu Văn Thao, thành phố lớn ấy à, nông thôn không thể so sánh được với nơi đó, muốn trở nên xấu xa thì chỉ là chuyện bước chân ra ngoài thôi.

“Được, tôi nhất định sẽ nói rõ ràng!”

Triệu Văn Thao nói rõ với Lý Qua Tử xong thì trở về nói với Tiểu Mã.

Bên này Lý Qua Tử vừa nói với Mã quả phụ, Mã quả phụ đang bưng cơm lên mà suýt chút nữa làm đổ cơm rồi.

“Anh nói gì cơ, muốn Tiểu Mã đi thủ đô á?” Mã quả phụ rất khiếp sợ.

Lý Qua Tử trông chén cơm kia hơi nguy hiểm thì nhanh chóng đưa tay nhận lấy và nói: “Phải, đi làm người mẫu. Em biết thế nào gọi là người mẫu không? Chính là chụp ảnh, ăn mặc quần áo đẹp rồi ngồi ở đó. Ừm, cũng đứng chụp ảnh nữa, là công việc rất nhàn hạ. Kiếm được số tiền tương đương như ở trại thỏ đấy.”

Lý Qua Tử bắt đầu khoác lác theo lời nói của Triệu Văn Thao.

Mã quả phụ đương nhiên không tin: “Còn có công việc như vậy sao? Thế sao Triệu Văn Thao đó không tự mình làm?”

“Em cho rằng ai cũng có thể làm à?” Lý Qua Tử bày ra dáng vẻ trụ cột gia đình mà nói: “Ngoại hình của Tiểu Mã đẹp, tuổi còn trẻ cho nên người ta coi trọng.”

Không biết tại sao Mã quả phụ nghe xong lại cảm thấy không được tự nhiên. Ngoại hình đẹp, tuổi còn trẻ cho nên được coi trọng. Sao nghe mà cứ cảm thấy không phải là chuyện tốt thế nhỉ? Nếu như Tiểu Mã không phải em trai mà là em gái thì đã không đồng ý mà không cần suy nghĩ rồi, nhưng Tiểu Mã là nam đấy, nam thì cũng sẽ không có nỗi lo lắng trên phương diện kia.

Hoặc là nói nông dân vẫn rất đơn thuần, không cần biết là nam hay nữ, chỉ cần ngoại hình đẹp thì đều phải lo lắng về phương diện kia.

“Đây, đây là thật sao?”

Bây giờ Mã quả phụ chỉ là hoài nghi việc này.

“Triệu Văn Thao còn có thể lấy chuyện như vậy để lừa bịp chúng ta à? Nhất định là sự thật rồi!” Lý Qua Tử nói: “Nhưng có điều người ta cũng nói, đến thủ đô có lăn lộn được hay không thì phải xem chính mình, nếu như nó không nghe lời mà học thói xấu thì không liên quan đến người ta đâu.”

Mã quả phụ cũng không thèm để ý đến việc này mà vẫn còn đăng canh cánh chuyện thật hay giả.

“Thằng nhãi này thì tốt ở điểm nào chứ? Sao em không nhìn ra? Đi làm người mẫu chỉ ngồi ở đó chụp ảnh là được trả thù lao, trên đời này không có chuyện tốt như vậy đâu đúng không?”

Lý Qua Tử nói: “Em đã đi được những đâu, thấy được bao nhiêu chuyện mà sao em đã biết không có chuyện tốt như vậy chứ? Em đừng cân nhắc nữa, hôm nào đó em trở về một chuyến đi, hãy nói một tiếng với cha mẹ em. Lúc này chắc có lẽ Tiểu Mã cũng đã biết rồi, nhất định nó sẽ đi, em phải bảo cha mẹ em căn dặn nó đấy.”

Mã quả phụ hốt hoảng gật đầu: “Em biết rồi.”

Lý Qua Tử nói không sai, Tiểu Mã nghe Triệu Văn Thao muốn đưa cậu ta đến thủ đô thì trực tiếp nhảy dựng cả lên.

“Đến thủ đô ạ? Anh Triệu, anh không lừa em đấy chứ?” Tiểu Mã bắt lấy cánh tay của Triệu Văn Thao gặng hỏi.

Triệu Văn Thao nhìn dáng vẻ kích động của cậu ta, khoan hãy nói gương mặt này vẫn rất có tinh thần.

“Tôi không dưng đi lừa cậu làm gì? Cậu trở về thương lượng với cha mẹ cậu đi, chuẩn bị rồi định ngày thì sẽ đưa cậu đi.”

Tiểu Mã không canh cánh chuyện thật hay giả giống Mã quả phụ và Lý Qua Tử, nghe thấy Triệu Văn Thao nói như vậy thì tin ngay, cậu ta vung tay lên: “Tốt quá! Cuối cùng em cũng có thể đến thành phố lớn rồi!”

Triệu Văn Thao cười nói: “Cậu từng đến thành phố lớn rồi à? Mà muốn đi như vậy?”

“Em chưa từng đi bao giờ nhưng em biết thành phố lớn rất tốt!” Tiểu Mã khẳng định chắc nịch rằng: “Bọn họ đều nói em không đi được, nhìn đi, bọn họ đều nhìn lầm người rồi. Bây giờ em đã có thể đi rồi, còn là thủ đô, là thủ đô đấy, để bọn họ hối hận đi!”

Tiểu Mã kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Triệu Văn Thao nhìn dáng vẻ tưng tửng của cậu ta thì vô cùng lo lắng cho Chu Mẫn. Thằng nhóc này như vậy có thể quản lý được à?

“Tôi nói này Tiểu Mã, thành phố lớn cũng không dễ lăn lộn như vậy đâu, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy.”

“Anh Triệu ơi, anh cứ yên tâm, chỉ cần để em đến thành phố lớn thì dù quét đường em cũng bằng lòng!” Tiểu Mã nghiêm túc nói.

Triệu Văn Thao trố mắt ra: “Gì cơ, quét đường mà cậu cũng bằng lòng? Vì sao chứ?”

Tiểu Mã nói: “Bởi vì thành phố lớn tốt, ở trong thôn không có ý nghĩa gì cả!”

Tuy là Triệu Văn Thao chưa từng đi đến thành phố lớn nhưng cũng từng đến thành phố, hắn cảm thấy thành phố lớn và thành phố cũng không khác là bao, không phải là nhiều người hơn một chút, nhiều xe hơn một tí, nhiều nhà cao tầng hơn một tẹo thôi sao, hắn không cảm thấy tốt cho lắm.

Ôi, thằng nhóc này còn quá trẻ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Nhưng thế cũng tốt, đi xem thử rồi đụng phải vách tường thì sẽ biết chuyện gì ngay thôi.

“Được thôi, vậy cậu hãy trở về một chuyến đi, nói cho tử tế với cha mẹ. Đúng rồi, tôi còn phải nói qua về chuyện công việc cho cậu nữa.” Triệu Văn Thao kể lại kiến thức người mẫu phải làm gì mà mình biết.

Tiểu Mã vừa nghe thấy không cần quét đường, chỉ ngồi ở đó chụp ảnh, vậy thì tốt quá, cậu ta rất thích chụp ảnh đấy!

“Anh Triệu cứ yên tâm, em tuyệt đối sẽ không khiến cho anh phải mất mặt đâu.”

Tiểu Mã ném lại một câu hùng hồn rồi về nhà.

Buổi tối Triệu Văn Thao gọi điện thoại cho Chu Mẫn, kể lại tình hình của Tiểu Mã.

“Thằng nhóc này không thận trọng đâu, em thấy rất khó quản lý đấy, chị phải chuẩn bị tâm lý trước.”

Vậy mà Chu Mẫn lại không thèm để ý chút nào: “Có thận trọng vững vàng hay không không quan trọng, quan trọng chính là nghe lời. Chị nghĩ cho dù không nghe lời cũng là chuyện của sau này, vừa tới thì không quen thuộc gì hết, cậu ta cũng không dám không nghe, cái này là đủ rồi.”

Sao Triệu Văn Thao nghe Chu Mẫn lại nói lại thấy lạnh lùng tàn nhẫn như vậy chứ?

“Gì ấy nhỉ? Nếu như cậu ta nghe lời, có thể để cậu ta ở lại thì chị hãy giữ lại nhé? Thằng nhóc này muốn đến thành phố lớn lắm.”

Chu Mẫn nở nụ cười: “Chị không phát hiện ra rm còn rất dài dòng lôi thôi đấy.”

“Không phải, đều là bà con đồng hương, là chúng ta đưa người ta đi thì dù có thế nào cũng phải chịu trách nhiệm chứ ạ?”

Chu Mẫn lại nói: “Thế thì em sai rồi, cậu ta đã là người trưởng thành, không còn là trẻ con nữa, có chịu trách nhiệm thì cũng là cậu ta tự chịu trách nhiệm đối với chính bản thân mình. Hơn nữa, chúng ta cho cậu ta cơ hội, tốt thì cậu ta nên cảm kích chúng ta, không tốt thì đó là chuyện của chính bản thân cậu ta.”

Triệu Văn Thao trầm mặc một lúc rồi nói: “Chị nói xem người mẫu rốt cuộc là làm gì?” “Em chưa xem qua tạp chí thời trang à? Chính là người được chụp ảnh đấy.” Chu Mẫn nói: “Nếu như cậu ta có thể thì chị sẽ để cậu ta thử lên sàn diễn.”

Triệu Văn Thao không hiểu cái gì là lên sàn diễn, bởi vì không có ti vi nên Chu Mẫn cũng không có cách nào giải thích, cứ bảo hắn đừng quan tâm.

Triệu Văn Thao để điện thoại xuống thì thấy hơi mất mát, lúc đầu cảm thấy đọc nhiều sách như vậy, không thể nói gì cũng hiểu nhưng chí ít cũng biết một chút, kết quả phát hiện thì ra không phải như vậy.

“Anh sao thế?” Diệp Sở Sở trông thấy sắc mặt hắn hơi khó coi thì hỏi: “Chị ba em nói gì vậy?”

“Vợ ơi, ngươi biết lên sàn diễn là gì không?” Triệu Văn Thao hỏi.

Diệp Sở Sở nói: “Chị ba đã kể với em lên sàn diễn chính là người mẫu mặc quần áo đã được thiết kế xong rồi đi ở trên một cái sàn, biểu diễn trang phục, người phía dưới thì nhìn, chọn trúng quần áo của người nào thì sẽ mua lại.”

Đây là giải thích của Chu Mẫn còn cụ thể như thế nào thì Diệp Sở Sở cũng chưa từng nhìn thấy nên cũng không biết.