Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 312: Anh ba thích chiếm lợi



Tiểu Bạch Dương cười hì hì, nắm lấy tấm thiệp, con khỉ con bên cạnh thấy vậy kêu éc éc, kéo tấm thiệp trong tay Triệu Văn Thao cho Tiểu Bạch Dương.

Anh ba vui vẻ, em là một thằng cha không chịu học mà còn trông chờ có một thằng con chịu học à? Sáu, nằm mơ đi em!

Triệu Văn Thao cũng không xuống giường, ở trên giường gạch nói một tiếng: “Anh ba đến rồi.”

Anh ba ừ, ngồi bên cạnh và trò chuyện với Tiểu Bạch Dương: “Tiểu Bạch Dương, nhìn xem tôi là ai nè?”

Tiểu Bạch Dương nhìn anh ba cười hì hì, vung bàn tay nhỏ bé, kêu a a.

Anh ba nói: “Đứa nhỏ này có thể nói chuyện chưa?”

Diệp Sở Sở bưng nước trà lên cho anh ba, nói: "Vẫn chưa tới một tuổi nữa mà, chưa biết nói chuyện. Anh ba, anh uống trà."

Anh ba nói: “Ừ, thím sáu cứ chăm sóc nó đi, đừng quan tâm anh.”

Diệp Sở Sở tiếp tục công việc.

Tiểu Bạch Dương nhìn mẹ vươn tay, Triệu Văn Thao nói: "Mẹ đi hái rau hẹ, ngày mai làm sủi cảo cho Tiểu Bạch Dương ăn!"

Cũng không biết Tiểu Bạch Dương nghe hiểu hay không, kêu a a a vài tiếng, cúi đầu nhìn tấm thiệp trong tay.

Anh ba nói: “Nhìn dáng vẻ của đứa bé này sớm biết nói thôi.”

Triệu Văn Thao nói: “Vẫn cứ a a a, cũng không biết a a a cái gì. Anh ba, anh tới có việc gì sao?”

Không có việc gì thì người tham công tiếc việc này sẽ không tới đây, phải biết rằng anh ba ngay cả đậu hũ cũng ngưng.

Anh ba nói: “Không có gì, không phải là ngày mai là tới trung thu sao? Cha mẹ đón trung thu ở trang trại thỏ à?”

Triệu Văn Thao nói: “Ở trang trại thỏ, đến lúc đó chúng ta qua đấy, giữa trưa và buổi tối ở đó ăn. Anh ba, hay là các anh cũng tới trang trại thỏ ăn đi, cùng đón tết trung thu.”

Anh ba nói: “Để anh dẫn bọn nhỏ qua, anh và chị ba em không qua đâu. Trong nhà lại còn có gia súc gà, heo, thỏ, được ăn ngon một bữa rồi.”

Triệu Văn Thao buột miệng nói: “Vậy cũng được, bảo bọn nhỏ qua đây đi. Anh hai và anh bốn thì sao?”

Anh ba đáp: “Anh không biết, mấy hôm nay anh không có qua. Anh nghe anh hai nói, hình như là bọn Thiết Đản sẽ qua, còn em bốn thì không biết.”

Anh ba nói xong dời chủ đề khác: “Em sáu, những người cắt cây hướng dương cho em có đến nữa không?”

Triệu Văn Thao sửng sốt: “Để làm gì anh?”

Anh ba nói: “Đây không phải là ý của anh. Nếu tới thì giúp anh thu hoạch đi, anh không nhờ không, có trả thù lao!”

Triệu Văn Thao cạn lời, anh ba thật sự là sẽ tìm lợi để chiếm. Trả tiền, cái đồ bủn xỉn như anh thì có thể trả cho người ta bao nhiêu tiền chứ?”

Triệu Văn Thao nói: “Chắc là họ sẽ không tới đâu, về nhà ăn tết, hết lễ thì cũng tới lúc đi làm. Bọn họ đều có công việc mà.”

“Anh thật sự không rõ, sao có công việc mà còn ở nông thôn làm việc, lại còn không lấy tiền. Là họ không cần tiền nhỉ?”

Hắn đáp: “Họ là bạn bè mà anh ba vợ em tìm.”

Triệu Văn Thao chẳng muốn giải thích cặn kẽ, nói thẳng: “Nhìn bề ngoài thì bạn bè của anh ba vợ em giúp em bận rộn hai ngày, dù nói không cần tiền nhưng cũng không thể để người ta làm không được. Trước khi đi cũng làm cho người ta một ít đồ mang đi, như thế mới vẫn còn tình người.”

Lời nói thật này của Triệu Văn Thao cũng đúng, những người đó đến nông thôn ở để thể nghiệm cuộc sống, nhưng anh không thể thật sự xem người ta là đồ nhóc mà sai khiến, đặc biệt là còn muốn làm cả lễ. Vì vậy lúc đi, Triệu Văn Thao tặng mỗi người một con thỏ, cộng thêm một hộp thuốc lá, bấy nhiêu đây coi như là tấm lòng.

Đương nhiên, lễ vật này là cho Trương Minh, Triệu Văn Thao đối với phương diện này rất lưu ý. Thật ra buôn bán chính là quan hệ, mà quan hệ thì cần xã giao.

Anh ba cũng không ngốc, huống chi còn làm đậu hũ thời gian dài như vậy, Triệu Văn Thao vừa nói đã hiểu.

Anh ba lắc đầu: “Đây là chuyện xây dựng tình cảm giao hảo. Anh sợ nhất là giao hảo, nhưng cũng không còn cách nào.”

Triệu Văn Thao nói: “Cũng không cần tính toán rõ ràng vậy đâu. Lần sau họ cần trợ giúp thì giúp, không giúp được thì nói thẳng, chuyện tình cảm đều là chuyện anh có qua tôi có lại mà.”

Anh ba có chút buồn bực, sao tự nhiên cảm thấy thằng em Triệu Văn Thao còn hiểu biết hơn cả người làm anh là anh ta thế?

“Ý của em là giao hảo vẫn rất khó giải quyết sao.”

Anh ba muốn người vào không muốn người ra, còn không phải là cảm thấy rất khó giải quyết sao!

Thấy không thể chiếm hời được, anh ba nói vài câu rồi đi về.

Diệp Sở Sở cũng rửa sạch rau rồi để cho ráo nước, để ráo qua đêm rồi ngày mai sẽ đem đến trang trại thỏ để băm ra làm nhân bánh sủi cảo.

Diệp Sở Sở tiến tới hỏi: “Anh ba đến là có chuyện gì thế?”

Triệu Văn Thao nói ý của anh ba, sau đó nói: “Anh ta có tài cán gì đâu, chỉ biết chiếm lợi thôi!”

Diệp Sở Sở cũng hiểu ý của anh ba.

Diệp Sở Sở cười nói: “Anh ba có nói bỏ bao nhiêu tiền để thuê không?”

Triệu Văn Thao nói: “Anh không có hỏi. Không cần nghĩ cũng biết đồ nhỏ mọn kia có thể bỏ ra bao nhiêu tiền rồi! Hơn nữa, anh ta chịu bỏ tiền? Nhiều nhất là vài bữa cơm, mục đích của anh ta chính là chiếm lợi mà thôi.”

Diệp Sở Sở nói: “Suy nghĩ của anh ba có đôi khi sẽ giống như một đứa tre, nghĩ khá đơn giản.”

Triệu Văn Thao nói: “Chỉ biết chiếm lời cho mình, còn lại chẳng nghĩ gì!”

Ngày mai là tết trung thu, Văn Thao không lái xe, chỉ ở nhà ăn sáng rồi cầm rau hẹ, hồi hương đã rửa ra xe, kéo Diệp Sở Sở và Tiểu Bạch Dương, còn có khỉ con đi tới trang trại thỏ.

Khỉ con đã đi vài chuyến rồi nên không thấy xa lạ gì, thậm chí còn có chút phấn khích. Phải biết rằng trang trại thỏ còn lớn hơn nhà mình, nó đã nhịn tới điên một thời gian dài rồi.

Tiểu Bạch Dương cũng rất hưng phấn, đã lớn như vậy rồi mà đây còn là lần đầu tiên ngồi xe, chạy xa thế này. Cậu tò mò mở to hai mắt nhìn và kêu ê ê a a. Diệp Sở Sở kêu Triệu Văn Thao chạy chậm một chút, sau đó trò chuyện cùng Tiểu Bạch Dương, nào là đó là cây dương, đó là cây liễu, đó là cây ngô, đó là hoa hướng dương. Tiểu Bạch Dương cao hứng mà đạp đạp chân, nhảy lên nhảy xuống.

Bây giờ Tiểu Bạch Dương đã lớn, có thể đi được vài bước rồi. Xem ra đứa bé này sẽ sớm biết nói chuyện, với lại sẽ sớm biết đi.

Chạy xe nhanh, đã đến trang trại thỏ, hắn đỗ xe, cả nhà bốn người xuống xe, khỉ con còn kêu éc éc vài tiếng, ý là muốn đi chơi, Diệp Sở Sở bảo một tiếng đi đi, nó liền chạy mất dạng.

Tiểu Bạch Dương rất hâm mộ, cũng muốn chạy nhảy bên ngoài giống như khỉ con, đáng tiếc chưa có năng lực này.

Mẹ Triệu vẫy vẫy nước trên tay, cười chạy ra đón: “Ơ, các con đến sớm quá vậy, mẹ còn tưởng rằng đến giữa trưa mới tới!”

Diệp Sở Sở cười nói: “Đến sớm chút có thể chơi lâu hơn.”

Nói xong, cô ẵm Tiểu Bạch Dương lên đối diện mẹ chồng: “Tiểu Bạch Dương, nhìn xem, đây là ai?”

Tiểu Bạch Dương nhìn mẹ Triệu, sau đó nở nụ cười.

Triệu Văn Thao nói: “"Đứa nhỏ này gặp ai cũng cười!"

“Con nít thích cười là tốt! Tiểu Bạch Dương, nào, để bà nội ôm một cái!”

Mẹ Triệu lau tay ướt nước vào người, sau đó vươn tay ôm Tiểu Bạch Dương.

Tiểu Bạch Dương cũng không kháng cự, cười, nói a a a.

Mẹ Triệu nói: “"Đứa nhỏ này muốn học nói chuyện rồi. Con rảnh rỗi thì trò chuyện cùng nó nhiều hơn nhé.”

Hắn đáp: “Mấy tháng nay vẫn kêu ê a, nhưng bây giờ vẫn chưa nói.”

Nói đoạn, Triệu Văn Thao đặt rau hẹ và hồi hương trên bàn đặt ở sân nhỏ, còn mình tự tìm ghế ngồi: "Cha con đâu?"

"Đi mua thịt dê rồi, ổng nghe nói thôn Tây có người giết dê đón lễ, nghĩ xem có nên mua chút thịt mới lạ như thịt dê cho mấy con không. Không phải Sở Sở không thích thịt heo à.”

Mẹ Triệu nhìn mấy bó rau, nói: “Các con còn mang theo rau tới à, có đủ rồi, mẹ chuẩn bị xong hết rồi.”