Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 319: Đến tận nơi nhờ vả



"Người ta lấy được một người chồng tốt chứ."

"Đúng vậy, Triệu Văn Thao có thể kiếm tiền nhiều, Phận đàn bà lập gia đình chính là lần đầu thai hai, lấy sai người, cũng như đầu thai sai nhà, đời này coi như xong rồi!"

"Nếu tôi có một người chồng như vậy, bảo tôi mỗi ngày quỳ xuống hầu hắn tôi tôi cũng mát lòng, đáng tiếc, không có cái phúc đó."

Đám phụ nữ xung quanh đều đỏ mắt ghen tỵ, công việc thu hoạch mùa vụ nặng nề khiến các cô thật sự rất muốn nằm xuống ngủ một giấc không cần tỉnh lại, như vậy thì cũng hiểu vì cái gì họ lại ghen tị với Diệp Sở Sở.

Còn thái độ của cánh đàn ông lại hoàn toàn khác.

"Nhìn cô vợ nhỏ của Triệu Văn Thao đi, còn đứa nhỏ kia kìa, nhìn là biết thông minh rồi! Nếu vợ tôi như vậy tôi cũng không cần mụ ta xuống ruộng làm việc!"

“Đúng vậy, được như vậy tôi cũng chịu nuôi, về nhà mệt mỏi đến mấy mà nhìn thấy cô vợ như kia thì mệt thế nào cũng đáng!

“Cưới vợ cũng quan trọng lắm chứ, tên nhóc Triệu Văn Thao sao số hắn lại tốt như vậy, cưới được vợ tốt, sinh ra đứa con cũng ngoan!

Đám phụ nữ nghe được những lời này của mấy ông chồng thì tức muốn chết, bà đây ngày nào cũng phải ra ruộng làm việc xong về nhà vẫn quần quật không ngơi tay, mệt chết mệt sống, thế mà tổ sư mấy cha nội kia còn không hài lòng, còn thèm thuồng vợ người ta, cũng không thử soi gương xem bản thân mấy cân mấy lạng!

Đám người đàn ông nghe xong mấy câu cạnh khóe của mấy bà vợ cũng tức lắm, ông đây ngày ngày dãi gió dầm sương, việc thì nặng nề không hết, mệt chết đi sống lại nuôi cô cùng đám nhóc, mà cô còn giãy đành đạch ra chiều không hài lòng, thèm thuồng người đàn ông của người ta, không tự soi gương, nhìn xem bản thân có bằng vợ người ta chưa!

Diệp Sở Sở và Tiểu Bạch Dương hai mẹ con này thật sự khiến người khác phải ghen tị!

Diệp Sở Sở cũng nghe thấy mấy lời như vậy, nhưng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, mỗi ngày đều dựa theo tiết tấu của riêng mình mà sống, Triệu Văn Thao càng đừng nói, bận rộn kiếm tiền, càng không quan tâm.

Những tháng ngày bận rộn của mọi người trong làng đã trôi qua nhanh chóng như vậy, nháy mắt đã đến lúc thu hoạch bắp cải rồi.

Năm trước mọi người trồng bắp cải đều để lại nhà mình tự dùng, tích làm dưa chua để làm món rau ăn mùa đông, năm nay thì khác, trồng tận mấy mẫu đất, nhà mình cũng không ăn hết, đương nhiên có thể cho thỏ ăn, nhưng vậy thì lãng phí quá, cho nên phải bán đi, như vậy mới có thể kiếm lại tiền vất vả của mình, chỉ là không ai biết bán bắp cải như nào, bán ở đâu, mọi người đều vô cùng lo lắng.

Đại đa số người nông thôn sợ chuyện mua bán, cảm thấy bán buôn cái gì còn khó hơn lên trời, mấy thứ đồ nhỏ nhỏ còn được, lương thực thì có nhà nước đến thu, gặt xong trực tiếp đưa đến trạm lương thực là được, chứ tự do mua bán là xong đời đấy.

Anh hai Triệu chính là như vậy, nhìn bắp cải được mùa, đến lúc thu hoạch, nhưng thu hoạch xong thì sao, ngày nào chưa bán được là rau lại héo mất một ít, nhẹ đi một ít, đều là tiền cả đấy, cái này bán theo cân đó.

"Nhờ chú sáu đi thôi." Chị hai Triệu nói: "Anh không biết buôn bán, em cũng chưa bán bắp cải bao giờ, nhiều như vậy nếu không bán được giá thì chúng ta sẽ lỗ to."

"Nhiều bắp cải như vậy, chú sáu có thể mua được bao nhiêu?" Anh hai Triệu cũng nghĩ cả cho cậu em trai nhà mình, một mình hắn cũng ăn không hết.

Chị hai Triệu thở dài, người đàn ông này thật sự là thành thật không linh hoạt hết sức!

"Nghề của chú sáu chính là buôn bán đó, khẳng định chú ấy biết chỗ nào cần bắp cải, nhờ chú ấy dắt mối chả hơn anh ngồi đây nghĩ suông à.” Chị hai Triệu nói: "Đây không phải chuyện linh tinh gì, chắc chắn chú ấy sẽ đồng ý giúp thôi."

Anh hai Triệu không muốn đi, cũng không biết chuyện gì xảy ra, từ lúc nào mà anh không còn muốn tìm đến nhờ vả người em trai này nữa rồi.

Chị hai Triệu thấy anh hai Triệu cứ dùng dằng mãi không đi, liền biết không nhờ vả gì được: "Anh không đi tôi đi!"

Chị hai Triệu nói xong liền trực tiếp đi tìm Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao ban ngày không có ở nhà, chỉ có Diệp Sở Sở.

Lúc này Diệp Sở Sở ngồi trên ghế lắc trước cửa phòng, là Triệu Văn Thao cố ý mua từ trên thành phố về cho vợ ngồi, hắn ngồi rất thoải mái, cảm thấy chắc vợ mình cũng thích, Diệp Sở Sở đúng là rất thích thứ này, lúc Tiểu Bạch Dương ngủ cô sẽ ngồi ở cửa phòng, vừa nghe ngóng của con trai trong phòng dậy hay chưa, vừa đọc sách, những quyển sách này đều là Chu Mẫn gửi tới cho.

Chị hai Triệu vào sân liền nhìn thấy Diệp Sở Sở ngồi trên ghế đu, nhẹ nhàng lắc lư, trong tay cầm một quyển sách liền tủi thân vô cùng, nhìn người ta lại nhìn bản thân, con người với nhau, không thể so sánh được!

Hai con chó con lắc lư ngoài ngõ, tựa hồ cảm giác được có người trong nhà liền gâu gâu chạy về, hai tên nhóc này được ăn no, đã lớn bằng nửa chú chó trưởng thành, trông uy phong lẫm lẫm.

Diệp Sở Sở nghe được tiếng chó, ngẩng đầu thấy chị hai Triệu đứng ở cửa vào, vội vàng buông sách xuống chào hỏi: "Chị hai tới đó ạ, mau vào nhà đi!"

Hai chú chó con theo sau đó cũng nhanh chóng xuất hiện, Diệp Sở Sở kêu lên một tiếng, hai tên nhóc lập tức ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn không sủa nữa.

Chị hai Triệu vừa đi vào sân vừa nhìn hai tên nhóc kia, chậc chậc lấy làm lạ: Nghe lời như vậy sao."

"Dạy chúng từ khi còn nhỏ. Chị hai vào nhà! "Diệp Sở Sở nhường đường mời chị ta vào trong phòng.

"Không cần vào phòng, ngồi ở đây, chỗ này sáng sủa." Chị hai Triệu nhìn cái ghế gỗ nhỏ bên cạnh, cầm lấy ngồi xuống: "Tiểu Bạch Dương đâu?"

"Ngủ rồi."

Diệp Sở Sở vào phòng dọn ra một cái bàn nhỏ, đặt ở bên cạnh chị hai Triệu, lại lấy ra ấm pha trà, còn bưng thêm một đĩa trái cây.

Chị hai Triệu nhìn thấy tất cả, cảm khái nói: "Thím sáu này, nhìn cuộc sống của cô thế này mới gọi là sống chứ!"

Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Chờ mọi người xong việc cũng giống em thôi." Nói xong liền ngồi lại ghế lắc.

"Cái ghế này là cái ghế gì, tại sao tôi chưa từng thấy nhỉ?" Chị hai Triệu rất tò mò.

"Đây là ghế lắc, Văn Thao mua từ trong thành phố mua mang về." Diệp Sở Sở nói.

"Thứ này rất đắt chứ?" Thứ chị hai Triệu quan tâm đầu tiên chính là giá cả.

"Cũng không tốn kém lắm. Chị hai, nhà chị xong việc rồi sao? "Diệp Sở Sở chuyển đề tài.

"Sao mà đã xong được! Ngô vẫn chưa bẻ nữa!” Chị hai Triệu uống một ngụm trà nói: "Hiện tại đang định xử lí đến bắp cải, nhưng nhiều bắp cải như vậy mình nhà tôi cũng không ăn được hết, số trồng trong vườn nhà là đủ ăn rồi!"

Diệp Sở Sở biết ý đồ của chị hai Triệu: "Chị hai, ý chị muốn tìm Văn Thao giúp bán bắp cải ạ?"

“Đúng vậy!” Chị hai Triệu vội vàng nói: "Cũng do tôi hết cách rồi, em cũng biết tính anh hai em đó, cả ngày im như hũ nút, bảo anh ta đi bán đồ còn không bằng giết luôn lão đi! Tôi lại là một mụ phụ nữ thô thiển, tôi cũng không buôn bán được, tôi đành nhờ chú sáu giúp đỡ vậy, mà bảo lão nhà tôi đi thì lão lại ngại mở miệng, cái tính của anh hai cô chú, ài!"

Diệp Sở Sở cười nói: "Người nào có thập phần hoàn mỹ, Văn Thao ngoại trừ chuyện mua bán cũng đâu biết làm cái gì khác. Chị hai, chị đừng nóng vội, chờ tối nay Văn Thao trở về để em hỏi anh ấy xem."

"Tôi biết ban ngày chú ấy không có ở nhà, tôi mới tới đây đánh tiếng với cô trước." Chị hai Triệu ngượng ngùng nói: "Tôi biết chú ấy rất bận rộn, tôi cũng hết thật sự là đường cùng rồi mới đến làm phiền cô chú thế này."

"Chị hai đừng nói như vậy, chúng ta đều là người một nhà, chị nói như vậy xa cách quá." Diệp Sở Sở vội vàng nói.

Chị hai Triệu thở dài: "Nói thím không biết chứ, chuyện buôn bán đối với anh hai cô mà nói quá khó khăn, bảo lão rao hàng lão không mở miệng, trừ cái thân xác kia còn ra được sức lực bê vác gì đó, cái gì cũng không được!"