Chị ba nghe tới làm đậu hũ là sợ, thật sự sợ vì làm đậu hũ rất mệt mỏi.
Chị ta bảo: “Em đã nói với anh, đừng bảo em mài đậu hũ nữa, em không làm nổi nữa rồi! Chị ba nói tới đây lại nói tiếp: “Không phải em nói chứ máy mài đậu anh nói thô không thể ăn em tin, vậy dùng gia súc để mài bằng cối xay thì có khác gì người mài chứ? Anh không dùng gia súc mà đi dùng người làm gì?”
Anh ba cười nhạo một tiếng, nói: “Em thì biết cái gì! Dùng máy móc mài đậu sẽ ra một vị, dùng gia súc mài đậu thì sẽ ra tiếp một vị khác, người cũng giống vậy! Em cho rằng anh không biết dùng gia súc mài đậu sẽ đỡ tốn sức hơn là có lợi nhất à? Nhưng đó là đậu hũ của anh ba là anh sao? Cái gì cũng không biết, chỉ biết lải nhải lải nhải!"
Chị ba bĩu môi: “Xem như anh giỏi!”
Tư duy mua bán của anh ba bắt đầu linh hoạt: “Em nói vậy trái lại là đã nhắc nhở anh. Chúng ta bán thêm máy làm đậu hũ đi, còn có đậu hũ của một con gia súc cũng được.”
“Hả?” Sau đó chị ba lập tức hiểu ra: “Anh muốn dùng gia súc mài đậu thì tự anh làm hết, đừng gọi em vào! Một năm nay em mệt mỏi vô cùng, mùa đông em còn muốn nghỉ ngơi chút đây!”
Anh ba bất mãn điệu bộ này của vợ, vừa đến thời điểm mấu chốt là như xe bị tuột xích. Anh nhìn xem có phụ nữ nhà ai mà không bận rộn bốn mùa trong một năm, nhưng có thấy ai đòi chết đòi sống đâu. Cái bà vợ già này lắm việc!
Trước kia đâu có như này, sao bây giờ trở nên lười biếng như vậy chứ?!. Điều này làm anh ba rất tức giận.
Anh ba nổi giận nói: “Cuộc sống có thể nhàn rỗi sao? Nhàn rỗi có thể giúp cuộc sống tốt lên sao?”
Chị ba nói: “Anh thế này đâu phải là sống, mà là muốn chết!”
Chị ta có thể tưởng tượng ra, nếu đáp ứng thì cả mùa đông này mỗi ngày trời chưa sáng là chị ta phải dậy để dắt gia súc mài đậu bằng cối xay rồi. Cho dù là gia súc kéo mài nhưng cũng phải theo sau không ngừng chỉnh đốn bột đậu, vẫn chưa xong đậu, sau đó còn phải xử lý. Làm đậu hũ là thứ mệt mỏi nhất trên đời. Còn nữa, còn nữa, đừng quên, còn phải một ngày làm ba bữa cơm, đây không phải một ngày hay hai ngày, là cả một mùa đông đó!
Đến khi mùa xuân đến còn phải trồng trọt. Trời ơi! Nghĩ tới là thấy sợ.
Chị ba lại cường điệu lần nữa: “Tự anh nghĩ cách đi, đừng tìm tôi. Tôi thà chịu cuộc sống khốn khổ còn hơn làm. Tôi không quan tâm!”
Anh ba thật sự muốn vả cho bà vợ già này mấy cái tát.
Ngày hôm sau, chị hai và chị ba đến nhà Diệp Sở Sở gần như là cùng một lúc, còn chưa vào sân, sau khi nhìn thấy sân đập ngũ cốc nhỏ thì hai chị em dâu bắt đầu cảm thán, người này còn sạch sẽ tới vậy.
Các cô thật sự không biết ở chỗ Diệp Sở Sở, ngoài sân cũng luôn sạch sẽ như vậy, giống như khi vừa mới xây nhà.
Ngô và cành cây đồng loạt tựa vào cái cây đối diện trước cổng chính, trên đường cũng có không có đồ bỏ đi. Đến khi tiến vào sân nhỏ, hai bên trái phải sân nhỏ là rau cỏ còn xanh um, mặc dù có hơi héo, nhưng chỉnh tề.
Diệp Sở Sở ôm Tiểu Bạch Dương ra đón, có chút kinh ngạc: “Chị hai, chị ba, sao các chị đến đây thế! Các chị xong việc hết rồi ạ?”
Chị hai và chị ba thấy dưới cửa sổ chất đống một dãy cải trắng và mấy bó hành tây. Liếc mắt một cái đã nhìn ra rau cải trắng có hai, ba trăm cân, hành tây cũng gần một trăm mười cân.
Chị hai nhìn mớ cải trắng kia, thấy đầu cũng phình to ra: “Nông dân lúc nào cũng không hết bận! Đây là dùng để tích dưa chua hả em?”
Diệp Sở Sở mời hai chị dâu vào nhà, nói: “Không phải, đây là đồ ăn trữ cho mùa đông. Em phơi vài hôm.”
Chị ba nhìn thấy ghế gỗ nhỏ ngay cửa phòng liền nói: “Không vào nhà đâu, ngồi ở ngoài họp mặt đi. Nào, Tiểu Bạch Dương, để dì ba ôm một cái nhé!”
Diệp Sở Sở nói với Tiểu Bạch Dương: "Cho dì ba ôm một cái nha?”
Chị ba cực kỳ ưa thích, ôm tới, cơ thể bé nhỏ mềm mềm khiến lòng của chị ta cũng nhũn ra: “Thím sáu ơi, bọn chị tới là giúp em tích dưa chua. Nếu em chuẩn bị xong thì bọn chị sẽ bỏ vào vạc cho em, chưa tới một ngày đã xong xuôi rồi.”
Chị hai cầm một cái ghế khác, ngồi xuống nói: “Đúng vậy, hôm qua chị vừa tích xong dưa chua rồi, anh hai em bảo chị qua xem chừng nào em tích.”
Diệp Sở Sở cười nói: "Em tích xong rồi."
Chị hai kinh ngạc, bảo: “Hả? Tích xong rồi hả?”
Chị ba cũng kinh ngạc hỏi: “Sao em làm nhanh vậy? Chị dâu nhà mẹ đẻ em tới giúp em tích hả?”
Cô đáp: “Không phải, em tự tích.”
Diệp Sở Sở nói xong trở về phòng cầm một trái dưa hấu và nia, cầm thêm một cây dao đi ra, vừa cắt dưa hấu vừa nói: “Tiểu Bạch Dương không ngại em làm việc, em đặt nó trên xe và bảo nó ngồi xem là được. Bọn em chỉ có hai người, cũng không cần tích quá nhiều, một lọ là đủ rồi, hôm trước em đã tích rồi."
Chị hai vội nói: “Chỉ một mình em à? Không có tìm ai hỗ trợ hả?”
Cô đáp: "Không có, tất cả mọi người đều bận rộn, ngô còn chưa bẻ xong nữa là. Em ở nhà cũng rảnh rỗi, không gấp, cứ chậm rãi làm từ từ là xong rồi."
Nói đoạn, Diệp Sở Sở kéo ghế ngồi xuống: “Nào, chị hai, chị ba, các chị ăn dưa hấu đi. Đây là dưa hấu em trồng trong sân đó, là dưa hấu vụ muộn. Lát nữa các chị về em tặng các chị thêm một trái, để bọn nhỏ nếm thử.”
Chị ba kích động đứng lên, bảo: “Ôi, thím sáu ơi, thím giỏi quá! Có thể tự mình tích dưa chua nữa!”
Diệp Sở Sở nở nụ cười, nói: "Lúc ở nhà, hàng năm em đều giúp mẹ em tích dưa chua."
Chị hai nghe nói đã tích, cũng thả lỏng rồi bắt đầu ăn dưa và bảo: “Làm một mình cũng rất mệt mỏi, phải rửa rồi trụng.”
Diệp Sở Sở nói: “Làm chậm tí, không gấp nên không mệt mỏi.”
Trên thực tế quả thực không mệt mỏi gì cả. Cô chỉ đem cải trắng phơi một ngày rồi rửa sạch, sáng hôm sau đun một nồi nước sôi lớn, vừa rửa thêm lần nữa vừa trụng một lần. Buổi chiều thì nén vào vạc, chờ Triệu Văn Thao trở về ăn cơm là đã làm xong.
Cô cảm thấy vừa đến lúc tích dưa chua là mọi người tìm mấy người để hỗ trợ, có lẽ là vì nhân khẩu nhiều, phải tích vài vạc, còn bọn họ nhân khẩu ít nên không cần nhiều người tới thế. Mặt khác chính là có lẽ là nhiều người có thể nói dăm ba câu, náo nhiệt.
Tiểu Bạch Dương thấy tất cả mọi người ăn dưa hấu mà không ai cho cậu. Cậu nóng nảy, đi lên cắn dưa hấu trong tay chị ba một cái.
Chị ba ngẩn ngơ, cười ha ha: “Ơ kìa! Thằng nhóc này, như con hổ thế!”
Như hổ chính là giành ăn ghê quá. Ở nông thôn, cha mẹ đều hi vọng con cái sẽ ăn giống như một con hổ con, bởi vì như vậy mới có thể sống được, đây đều là quá khứ chịu đói mà dẫn tới.
Diệp Sở Sở nhìn thấy rất bất đắc dĩ, dùng dao cắt một miếng rất nhỏ, ôm Tiểu Bạch Dương tới, đưa miếng dưa hấu nhỏ cho cậu. Bấy giờ Tiểu Bạch Dương mới thoả mãn, hai cái tay nhỏ bé ôm thật chặt miếng dưa hấu nhỏ ăn ngon lành.
Chị hai nhìn thấy cũng thấy mới mẻ vô cùng: “Thằng nhóc này ăn ngon quá! Tiểu Bạch Dương càng lớn cũng càng đẹp nhỉ?”
Tiểu Bạch Dương nghe xong ngẩng đầu cười cười với chị hai, mặt mày cong cong thành trăng lưỡi liềm, hiếm khi chị hai xoa xoa đầu của cậu.
Chị hai nói: “Đứa bé này ngoan quá. Thím sáu, thím biết đẻ con quá! Đẻ được một đứa ngoan thế này!”
Chị ba nói: “Đúng vậy, người ta nói trẻ tuổi không biết đẻ con, nhưng chị nhìn đi, Tiểu Bạch Dương khéo sinh quá!”