Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 336: Nghĩ thông suốt



“Cũng không đắt lắm, chúng ta sẽ không cần phải xử lý rác thải từ việc xây phường đậu phụ nữa.” Anh ba Triệu nói với vẻ rất thông tình đạt lý: “Nói cách khác, về sau chúng ta chỉ cần nhúng tay vào vệ sinh trong phường đậu phụ, còn phía ngoài thì không cần lo liệu. Một năm đấy, chú sáu cũng phải dùng tiền để thuê người, tính như vậy thì không đắt đâu.”

Chị ba Triệu vẫn không nhịn được mà nói: “Nhưng không phải anh nói phải vận chuyển rác rưởi đến hố phân bên kia sao? Chỉ bên ngoài phường đậu phụ thôi thì có thể có bao nhiêu rác thải chứ?”

Hình như là có chuyện như vậy, anh ba Triệu từ từ suy nghĩ đến tương lai, chú sáu này đen tối quá!

Chị ba Triệu thấy mặt mày anh ta khó coi thì nhận ra bèn nói rằng: “Tính ra thì chúng ta cũng có lời nhất.”

Anh ba Triệu lập tức nói: “Sao lại nói thế?”

Chị ba Triệu cố nén mắt trợn trắng, lạnh nhạt nói: “Tôi đã nghe nói rồi, bày một cái sạp trên chợ cũng không được yên bình, không bị mất tiền với thứ này thì lại mất tiền với người kia, cũng đều có lý do cả, tổng cộng lại thì không kiếm được bao nhiêu tiền, tất cả đều cho những người này. Ban đầu chúng ta làm ở nhà nhưng bây giờ chính thức mở phường đậu phụ rồi, về sau những người này khẳng định sẽ tới cửa đòi tiền, đến lúc đó không thể không làm phiền phức chú ấy.”

Anh ba Triệu gật đầu theo: “Đúng vậy, tôi chính vì nghĩ như vậy nên mới đồng ý cho nó mười đồng tiền, bằng không tôi sẽ không làm đâu!”

Chị ba Triệu khẳng định lúc đó anh ba Triệu không cảm thấy mười đồng tiền nhiều, bây giờ được mình nhắc nhở là nhiều nhưng tiền đã bỏ ra rồi, cho dù có hối hận đi chăng nữa thì cũng vô ích.

Chị ta cũng khá hối hận nhưng nói nhiều làm gì, Triệu Văn Thao không phải là người ngoài, đừng nói mười đồng tiền cho dù hai mươi đồng tiền cũng được. Trước đây chú ấy đã không ít lần cho bọn trẻ ăn, lúc này cũng giúp không ít việc. Bây giờ mở phường đậu phụ, về sau thì càng cứ có chuyện là phải tìm chú ấy. Người hẹp hòi như anh ba Triệu có thể trông cậy vào được à?

“Lúc đó anh muốn xây phường đậu phụ trước mặt trại thỏ của chú ấy, không phải là vì tính toán như vậy à?” Chị ba Triệu nói: “Cha mẹ cũng ở bên đó, còn có rất nhiều người, không làm đậu phụ cũng không cần phải trông, đỡ lo hơn bao nhiêu.”

“Đúng vậy.” Anh ba Triệu không quá oán giận đối với mười đồng tiền đó, ăn một miếng cải trắng muối rồi nói: “Thực ra tôi xây phường đậu phụ ở chỗ đó còn có một nguyên nhân nữa, mà đó mới là nguyên nhân chủ yếu!”

Chị ba Triệu thấy bộ dạng đắc ý kia của chồng thì, chép miệng nói: “Nguyên nhân gì?”

“Chú ấy may mắn!” Anh ba Triệu cười khà khà: “Cha vẫn nói, lúc chú ấy được sinh ra ông đã nằm mơ, mơ tới con cá chép lớn, lớn lắm. Vậy thì phải may mắn biết dường nào! Kết quả cô xem bây giờ chú sáu đã phát đạt rồi đấy, xây được căn nhà lớn với trại thỏ lớn như vậy, cô nói xem ai có được năng lực như nó chứ! Chúng ta ở cùng với nó, được hưởng ké ít ánh sáng cũng tốt hơn so với bây giờ!”

Chị ba Triệu mắt chữ O mồm chữ A, chuyện mà chị ta không nghĩ tới mà chồng chị ta đã nghĩ đến rồi!

Chị ta cũng từng nghe nói đến sự may mắn của chú ấy, cha Triệu mẹ Triệu hầu như đều đã nhắc qua. Lúc chưa ra riêng, chú ấy mang theo con mình lên núi tìm đồ ăn, mỗi lần đều có thu hoạch, người khác lại không được. Lần một lần hai như vậy thì không có gì nhưng nhiều lần đều như vậy, vậy trừ may mắn ra thì không còn lời giải thích nào khác nữa.

Chỉ là chị ta cũng không coi ra gì. Cuộc sống của chú ấy khấm khá lên thì chị ta cảm thấy là nhờ chú ấy khổ cực mới có được, hàng năm chạy ra bên ngoài mà không được nghỉ ngơi, sống tốt cũng là điều tất nhiên.

Thật không ngờ chồng mình lại cho rằng chú ấy sống tốt là do may mắn mang lại, còn muốn hưởng ké tí ánh sáng, thật khiến người ta cạn lời.

“Chú ấy sống tốt không phải toàn dựa vào vận may thôi đâu, chạy ra bên ngoài buôn bán rất mệt mỏi đấy.” Chị ba Triệu nói: “Cuộc sống mà chỉ dựa vào vận may thì không được đâu.”

“Tôi không mệt mỏi sao? Các cô không mệt mỏi sao?” Anh ba Triệu hỏi ngược lại: “Ai mà không mệt chứ? Nhưng vì sao chỉ có nó là xây được căn nhà tốt như vậy, còn có trại thỏ nữa? Đúng là cuộc sống không thể toàn dựa vào vận may, thế nhưng không có vận may thì cũng không được.”

Mã Đản lập tức đáp trả một câu: “Thầy cô của bọn con cũng nói thiên tài là một phần trăm bẩm sinh cộng thêm chín mươi chín phần trăm mồ hôi, nhưng không có một phần trăm thiên phú đó thì dù có đổ nhiều mồ hôi hơn nữa cũng vô ích!”

Mã Đản nói xong, anh ba Triệu và chị ba Triệu ngây ngẩn cả người, đồng loạt nhìn con trai. Nhị Nha thì nhìn cha mẹ, cúi đầu cặm cụi ăn.

Mã Đản đỏ mặt lên: “Cha mẹ nhìn con như vậy làm gì? Đây là điều thầy cô nói chứ có phải con nói đâu!”

“Thầy cô con nói rất hay!” Anh ba Triệu vỗ một cái vào đầu con trai: “Con trai à, thầy cô của con là một người có học vấn, con phải nghe lời của thầy cô, học tập cho giỏi!”

“Người ta là nhà giáo, đương nhiên là người có học vấn rồi.” chị ba Triệu không nhịn được nói.

Mã Đản phấn khởi: “Tất nhiên rồi, thầy cô của bọn con hiểu biết nhiều lắm!”

“Thầy cô nào nói con nghe lời này thế?” Anh ba Triệu tò mò hỏi, Mã Đản có hai người thầy.

“Thầy Triệu nói ạ!” Mã Đản nói.

“Thầy Triệu, ồ, còn là người của thôn chúng ta đấy!” Anh ba Triệu cười nói.

“Là Triệu Văn Chí đúng không?” Chị ba Triệu hỏi.

Mã Đản gật đầu: “Vâng ạ, chính là thầy Triệu Văn Chí của thôn chúng ta ạ.”

Nụ cười của anh ba Triệu dừng lại, rồi nói với chị ba Triệu: “Cô xem đi, quan hệ của Triệu Văn Chí và chú sáu không tệ, chú sáu quen biết với người có học vấn, vận may này thật là tốt!”

Chị ba Triệu không có lời nào để nói.

Anh ba Triệu ngẫm nghĩ lại rồi căn dặn hai đứa bé: “Vừa nãy nói chú của các con may mắn, các con chớ có mà đi ra ngoài nói linh tinh, để người ta biết được thì đều sẽ đến hưởng ké ít vận may của chú các con đấy. Đến lúc đó sẽ không còn phần của chúng ta, vận may của chú các con cũng sẽ bị phân chia mất, có nghe thấy không!”

Mã Đản vội vàng nói: “Con sẽ không nói đâu, con sẽ không nói cho ai hết!”

“Còn con thì sao, Nhị Nha?” Anh ba Triệu nhìn về phía con gái.

Nhị Nha cũng vội vàng nói: “Con cũng sẽ không nói.”

Phường đậu phụ của anh ba Triệu đã kích thích đến chị tư Triệu.

“Anh ba cũng đã mở phường đậu phụ, chúng ta thì hay rồi, không có gì hết sất cả!” Chị tư Triệu nói lảm nhảm: “Ba con vịt giời toàn là cái thứ nuôi tốn cơm tốn gạo, không có tác dụng gì. Tìm ông chồng cũng vô dụng nốt, mùa đông dài như vậy mà cứ làm ngây ngô như vậy, không đi ra ngoài kiếm chút tiền, thật sự coi bản thân mình là đại gia rồi à? Chỉ trông cậy vào tôi, tôi thực sự là khổ tám đời rồi!”

Anh tư Triệu nghe thấy chị tư Triệu nói dông dài, lười đáp lại một câu, kéo xe đi nhặt củi rơm, đến đầu thôn thì vừa hay trông thấy Vương lão tam đi nhặt củi rơm.

“Đi nhặt củi rơm à?” Vương lão tam chào hỏi.

Anh tư Triệu cười nói: “Đúng vậy, anh cũng vậy phỏng?”

“Phải, thừa dịp trời vẫn chưa lạnh lắm, củi rơm trên núi còn rất nhiều nên nhặt nhạnh mấy xe!” Vương lão tam nói.

Hai người vừa vội vàng kéo xe đi, vừa tán gẫu.

“Anh ba của anh mở phường đậu phụ rồi mà anh vẫn không có ý tưởng gì à?” Vương lão tam vung roi da và nói.

“Tôi thì có thể có ý tưởng gì chứ?” Anh tư Triệu nói: “Tôi cũng có biết làm đậu phụ đâu!”

“Nhưng anh biết bện giỏ mà.” Vương lão tam cười nói.

“Bện giỏ thì ai mà không biết, đến trẻ con trong thôn chúng ta đều biết nữa là, chứ có giống như làm đậu phụ đâu.” anh tư Triệu nói.

Vương lão tam nói: “Nói thì nói vậy nhưng là việc này cần chia người, nếu như bảo em trai Triệu Văn Thao của anh bán giúp anh thì, khẳng định sẽ bán đắt hàng hơn so với người khác đấy!”

Nếu nói anh ba Triệu là người làm đậu phụ thì anh tư Triệu chính là một thủ nghệ nhân. Anh tư Triệu biết bện giỏ, bện sọt, bện rổ, có thể bện ra trò, có điều đại đa số chỉ là bện bình thường, anh ta lười phí công sức vào việc đó.