Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 341: Mười nghìn đồng



“Đương nhiên là càng ít càng tốt rồi.” Anh ba nói.

“Phải có một số lượng cụ thể chứ ạ, một đồng tiền thì không làm được đâu.”

Anh ba nói: “Của anh toàn là đi vay đấy. Chú sáu à, anh không sánh bằng em, em lắm tiền nhiều của, còn anh đây thì là thắt lưng buộc bụng mới mở được cái phường đậu phụ này đấy!”

Triệu Văn Thao cũng không tức giận mà cười nói: “Em biết chứ, cho nên em qua đây cũng là muốn hỏi thử xem anh ba có bằng lòng cùng đi với em đến Bàn Cẩm buôn bán một chuyến gạo hay không.”

Anh ba và chị ba đều ngẩn ra: “Buôn bán gạo?”

Triệu Văn Thao kể lại về giá thị trường của gạo và kế hoạch của chính mình: “Có thể kiếm được tiền hay không thì em cũng không rõ ràng lắm, em muốn đi thử một lần. Nếu như anh ba cảm thấy hứng thú thì đi cùng nhau, để tránh sau khi xong việc em kiếm được tiền rồi, anh ba lại oán giận em có chuyện tốt này mà không nói cho anh!”

Anh ba lập tức hỏi về vấn đề mấu chốt: “Thế cần bao nhiêu tiền vốn?”

“Chúng ta cộng lại phải góp một chục nghìn, đến lúc đó dựa theo việc góp vốn nhiều hay ít để chia tiền. Dĩ nhiên, tất cả phí sử dụng trên đường đều được khấu trừ.” Triệu Văn Thao nói: “Bọn họ thì em không rõ lắm, cùng đi thì chỉ làm bạn trên đường thôi.”

“Góp một chục nghìn!” Anh ba hít vào ngụm khí lạnh.

Chị ba cũng phải trừng mắt.

Ở chỗ này vạn nguyên hộ là người rất khan hiếm, mà đi một chuyến buôn bán đã mất mười nghìn, chuyện này với bọn họ thì chấn động quá lớn!

Triệu Văn Thao nói: “Còn chuẩn bị hai ngày, anh ba và chị ba cứ thương lượng đi, tiện thể nói một tiếng với anh ba anh tư xem các anh ấy có hứng thú hay không. Nếu như có hứng thú thì đi cùng nhau. Em nói trước rồi đấy nhé, trước tiên cần phải bỏ tiền ra. Em đi trước đây.”

Chị ba nhanh chóng xuống đất tiễn Triệu Văn Thao, anh ba cũng đi theo ra ngoài, đến cửa chính rồi nói.

“Chú sáu à, ừm, em muốn xây phường đậu phụ như thế nào vậy? Bao nhiêu tiền? Em cho anh một con số đi, nếu không anh cũng không biết thế nào, không có cách nào xây được đâu.” anh ba nói.

Triệu Văn Thao cười thầm trong bụng, quả nhiên tiền có thể khiến người ta thay đổi thái độ. Ngay cả hạng người như anh ba ở dưới sự kích thích của một chục nghìn cũng thay đổi.

“Được, đợi buổi tối Mã Đản tới bắt cá em sẽ nói với nó.” Triệu Văn Thao nói.

“Thôi, để anh đến chỗ em vậy, chứ trẻ con thì có thể làm được chuyện gì chứ!” Anh ba nói.

“Được ạ, buổi tối anh hãy đến chỗ em, nếu như anh hai và anh tư rảnh rỗi thì cùng đi, mấy anh em chúng ta uống một chút, thuận tiện thương lượng với nhau.” Triệu Văn Thao nói.

“Được!” Anh ba nói.

Tiễn Triệu Văn Thao đi rồi, chị ba sốt ruột nói với anh ba: “Chú ấy có ý gì vậy?”

Anh ba cũng đang cố gắng kiềm nén sự kích động trong lòng, chỉ là đi đứng có vẻ không lanh lẹ nên vẫn bại lộ tâm trạng của anh ta, nghe vậy thì nói: “Ý gì chứ? Máu mủ tình thâm đấy! Đừng thấy khắc khẩu cãi vã nhưng có việc gì thì vẫn nói cho anh em ruột!”

Đây là chuyện phát tài, Triệu Văn Thao nói với anh ta thế là gì, đây chính là anh em ruột ra trận đấy!

Chị ba nhìn dáng vẻ được nước đó của anh ta mà cạn lời. Ý của chị ta là như vậy à? Chị ta còn không biết có đạo lý có chuyện thì vẫn nói cho anh em ruột gì đó đấy? Chị ta muốn hỏi là buôn bán lớn như vậy có được không?

Anh ba trở về nhà vòng một vòng rồi lại đi ra: “Tôi đi tìm anh hai và chú tư nói một lát!” Rồi vội vã đi mất.

Chị ba chưa bao giờ đối mặt với chuyện như vậy, nghĩ mười nghìn đồng tiền đó thì bọn họ nên bỏ ra bao nhiêu đây, mấy ngàn? Cũng không có nhiều như vậy đâu, lẽ nào về nhà mẹ đẻ mượn? Không mượn được thì làm sao? Đúng rồi, giờ muốn bán lương thực, nếu như chồng đi buôn bán gạo thì ai đi bán lương thực chứ!

Chỉ trong chốc lát mà chị ba đã nghĩ rất nhiều.

Anh ba đi tới nhà anh hai Triệu trước tiên. Anh hai Triệu đang chọn đậu, sàng một lần trước rồi lại tự tay chọn một lần, sau đó sẽ rửa rồi lại ngâm nước, những mấy khâu cơ đấy.

Đậu phụ ngon thật, mỗi tội phiền phức!

“Anh hai!” Anh ba lên tiếng chào rồi cầm lấy chiếc ghế nhỏ ngồi ở bên cạnh anh hai Triệu.

“Chú ba à, chị nói em này chọn đậu thôi mà cũng tới canh chừng, bây giờ em không bận rộn sao? Không phải em nói em xây phường đậu phụ đó sao?” Chị hai Triệu đi cho thỏ ăn ở phía sau nhà xong trở về đúng dịp thấy anh ba thì có chút bất mãn mà nói.

Anh ba cười nói: “Chị hai chị nói gì thế, lẽ nào em lại không tin anh hai à? Em tới là có chuyện khác!”

“Chuyện gì thế?” Anh hai Triệu ngẩng đầu hỏi.

Chị hai Triệu cũng lấy cái băng ghế nhỏ ngồi lại đây: “Đúng vậy, chuyện gì thế?”

Anh ba kể lại chuyện Triệu Văn Thao buôn bán gạo, khi nói đến việc muốn góp mười nghìn đồng tiền vốn thì chị hai Triệu giật mình nói: “Mười nghìn đồng!”

Anh hai Triệu cũng mắt chữ O mồm chữ A: “Sao lại nhiều như vậy?”

“Chú sáu nói, mang thêm vài người trong thôn, bao nhiêu nó cũng không nói. Em thấy nhiều tiền như vậy khẳng định là không ít người. Nếu như mười người thì mỗi người một nghìn...”

“Thế cũng không ít đâu!” Chị hai Triệu nói: “Bây giờ trong nhà có mấy trăm đồng tiền cũng đã là không tệ rồi!”

Lời này của chị hai Triệu không sai, tuy là phân chia ruộng đất rồi, mọi nhà còn nuôi thỏ nhưng tiền thật sự vẫn không có bao nhiêu. Bán lương thực là bán cho quốc gia nên giá không cao, trừ đi các loại thuế má một năm thì chỗ còn lại không được bao nhiêu. Nuôi thỏ một năm cũng chỉ được mấy chục đồng tiền, tối đa cũng là khoảng một trăm đồng. Nhưng bình thường còn ăn uống, thuốc thang, quà cáp đi lại gì đó cũng thừa lại không được bao nhiêu. Chỉ có thể nói trong nhà có lương thực tích trữ, có thể ăn uống no đủ, một năm còn có thể mặc một bộ quần áo mới, cũng chỉ như vậy thôi. Lập tức bỏ ra một nghìn đồng thì không có mấy người có thể lấy ra.

“Chú ba à, em thì nhất định là được chứ anh chị thì không được đâu!” Anh hai Triệu nói.

Anh ba vội vàng nói: “Anh hai đừng nói lời này. Sao em lại được cơ chứ? Đúng là em tích góp được ít tiền, nhưng lần này đổ tất cả tiền vào việc xây phường đậu phụ, còn nợ một khoản lớn kia kìa!”

“Chú ba, em đừng than nghèo nữa, nhà chúng ta thì chú út là sống tốt nhất, sau đó chính là em đấy!” Chị hai Triệu nói: “Một nghìn đồng tiền, anh chị thực sự không lấy ra được!”

Anh ba nói: “Chị hai, chị xem chị kìa, một ngàn đồng tiền này là em nói, chú sáu cũng không nói phải bỏ ra bao nhiêu, là tự em tính toán như thế. Chú ấy nói buổi tối cùng đến chỗ chú ấy tụ tập, vậy chúng ta cứ đi tụ tập, đến lúc đó hỏi cụ thể xem là bao nhiêu.”

Chị hai Triệu nói mà không thèm nghĩ ngợi: “Đến chỗ chú ấy tụ tập làm gì, cứ đến nơi này đi, chị xào vài món thức ăn cho mọi người, anh em các người uống một chén rồi trò chuyện.”

Anh hai Triệu nhìn chị hai Triệu và nói: “Ừ, đến nơi này đi, từ sau khi ra riêng mấy anh em chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa tụ tập một lần cho đàng hoàng đấy.”

Trong lòng anh ba vẫn muốn đến chỗ Triệu Văn Thao ăn, dù sao thì cuộc sống nhà Triệu Văn Thao tốt hơn, cũng chịu ăn. Nời này của chị hai Triệu thì có gì chứ? Nhưng là anh trai chị dâu đều đã nói như vậy rồi cũng không tiện từ chối, bèn đồng ý, nói vài câu rồi đi đến chỗ anh tư Triệu.

“Vì sao cô muốn ăn ở nhà chúng ta?” Anh hai Triệu hỏi chị hai Triệu.

Chị hai Triệu nói: “Dù nói thế nào thì anh cũng là anh trai, anh phải dẫn đầu chứ.”

Anh hai Triệu không hiểu rõ ý của chị hai Triệu, có gì hay mà dẫn đầu, anh ta đã tính là nhìn tỏ tường rồi, không có tiền thì bạn phải đứng dựa bên, nếu không sẽ không có ai lý tới bạn.

Có điều lời này không muốn nói với chị hai Triệu.

Thực ra suy nghĩ của chị hai Triệu rất phức tạp. Mười nghìn đồng đó thực sự đã làm chị ta chấn động, chạy đi buôn bán một chuyến là cả mười nghìn đồng, nhiều tiền như vậy mà lỡ như thua lỗ thì phải làm sao?

Nhưng chú út lại cứ làm!