Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 357: Bất cứ giá nào



Chở mẹ chị tư về xong, Triệu Văn Thao nói: “Anh tư, chuyện nhà anh em vốn không nên hỏi, nhưng chuyện ầm ĩ thế này, em rất lo lắng cho anh.”

Buổi tối hôm qua khi về đã muộn, anh tư không nói năng gì, trực tiếp đi ngủ. Triệu Văn Thao cũng không hỏi. Sau một đêm, người cũng tỉnh táo, dù thế nào cũng phải hỏi một chút.

Anh tư dậy sóng, không sợ hãi, nói: “Cùng lắm thì chia đôi ngã, cô chết tôi sống thì cửa nát nhà tan chứ sao.”

Triệu Văn Thao im lặng, người này còn biết cả thành ngữ à, nói: "Anh tư, sao lại tới mức đó luôn vậy?”

Anh tư bình tĩnh nói: “Em không biết, từ khi chị tư em vào cửa, cô ta cũng cầm đi không ít đồ để cho nhà mẹ đẻ của cô ta. Cho còn chưa tính, nhưng mẹ cô ta còn ba ngày lấy đồ này đồ kia từ đầu nọ đầu kia. Trước kia nghèo, trong nhà cũng không có gì, bây giờ cuộc sống nhà anh tốt hơn một chút rồi thì lại tiếp tục. Cho dù có núi vàng cũng không đủ để cô ta lấy đi. Còn anh thì sao, cưới một người là chị tư em mà còn phải nuôi cả gia đình cô ta sao? Chẳng những nuôi cả nhà của cô ta mà còn phải nuôi cả gia đình em trai cô ta? Anh được xem là cái gì? Chỉ vì anh không có con trai ư? Dẹp đi, anh không có bản lĩnh đó, ai có bản lĩnh thì để cô ta tìm người đó đi!”

Nói đoạn, anh tư lại nói tiếp: “Chuyện này em đừng quan tâm nhiều, em cũng không cần biết, cũng đừng nói với cha mẹ.”

Diệp Sở Sở không nhịn được nói: "Anh tư, anh muốn làm gì thế? Không nhìn vào người lớn thì nhìn vào trẻ con, còn có ba đứa bé nữa mà!"

Anh tư nói: “Con à, ha ha. Em thấy ba đứa nhỏ nhà anh xem, cô ta là con người sao? Cùng một đức hạnh với mẹ cô ta, ngoại trừ mắng thì chính là đánh, tương lai cũng cùng loại với mẹ cô ta mà thôi! Cô ta không có người mẹ ruột như vậy thì ba đứa nhỏ nhà anh cũng không có người mẹ ruột là cô ta! Có con trai thì sao chứ! Anh đã chịu đủ rồi, cứ vậy đi.”

Nói xong cũng trở về.

Hắn hô theo: “Anh tư!”

Triệu Văn Thao theo sau nói: “Anh tư, anh bình tĩnh một chút..."

Anh tư cắt ngang, nói: “Sáu, bây giờ anh rất bình tĩnh. Anh đã sống nhiều năm vậy rồi, từ đó tới nay còn chưa bình tĩnh như bây giờ đâu. Em yên tâm đi.”

Anh tư nói xong bước nhanh rời đi.

Diệp Sở Sở lo lắng nói: “"Sẽ không ra chuyện gì chứ?"

Triệu Văn Thao hừ một tiếng: “Tính khí anh tư thật ra còn tốt hơn anh hai nữa, biến thành như vậy tất cả đều là do bị dồn ép!"

Diệp Sở Sở bất đắc dĩ nói: "Bây giờ không phải là lúc nói những điều này, em chỉ sợ anh tư trở về..."

Triệu Văn Thao nói: “Chúng ta không xen vào chuyện gia đình của anh ta được. Anh đi tìm mẹ, để mẹ lo đi. Đợi lát nữa có người đến tìm anh để tính sổ gạo thì em cứ ăn ngay nói thật."

Tiền gạo của người trong thôn bỏ ra và không bỏ ra còn chưa đưa cho nhà người ta, đã nói hôm nay tới tính sổ rồi.

Diệp Sở Sở đành phải dặn dò: “Em biết rồi, anh... anh lựa lời mà nói với mẹ.”

Anh tư đi về nhà anh hai để đón hai đứa con gái trước, sau đó đến nhà anh ba ôm Ngũ Nha. Khi anh ta vừa mới về nhà, vào phòng, dựng cửa phòng lên, còn dùng sào chồng lên gạch.

Chị tư khóc một đêm, bây giờ đang ngồi trên giường gạch, giống như một người điên, trông đã già đi vài tuổi.

Anh tư nói với hai đứa con gái: “Lên giường ngồi đi.”

Tam Nha, Tứ Nha không dám nói lời nào, ngoan ngoãn lên giường lò ngồi. Anh tư đặt Ngũ Nha trước mặt mấy đứa nhỏ. Ngũ Nha mới vừa ăn xong canh trứng gà ở nhà chị ba nên không đói bụng, mở đôi mắt to đen lúng liếng nhìn cái này và cái kia.

Nhưng chị tư rồi lại làm như không thấy ba đứa con, nhìn thấy anh tư giọng nói khàn đặc gào thét nói: “Đó là mẹ của tôi, anh đối xử với mẹ tôi như vậy thì anh còn mặt mũi gì chứ!”

Anh tư biết rõ sẽ thế này, mắt lạnh nhìn chị tư, vươn tay cầm một hộp diêm, bình tĩnh nói: “Tôi không nói nhiều. Tôi cho cô hai con đường, một là ly hôn còn hai là hôm nay chúng ta cùng chết, vậy là xong hết mọi chuyện. Tự cô chọn đi.”

Nói xong anh tư quẹt sáng một que diêm, nói tiếp: “Tôi thả một mồi lửa thì cả người và cả gia súc đều sẽ chết cháy, sẽ không ai phải lo lắng!”

Chị tư sợ choáng váng, run rẩy nói: "Anh... anh điên rồi?"

“Bị cô ép tới điên, bị nhà cô ép tới điên đó! Cô về nhà đi! Kiếm con trai với người khác đi! Cô không chịu nổi con gái thì sẽ không cho cô đứa nào! Hôm nay ly hôn! Nếu không thì chết ở đây, Tư Triệu tôi nói được thì làm được, đền một mạng với cô!”

Chị tư không nghĩ tới chuyện này còn có thể phát triển như thế này. Tối hôm qua náo loạn một đêm, cô đã sớm không còn sức lực rồi, run rẩy nói: “Không, tôi không ly hôn, tôi cũng không muốn chết! Hu hu! Đó là mẹ tôi, tôi cũng không còn cách nào!”

Anh ta nói: “Nếu cô đã chọn không ly thì chết đi!”

Vừa dứt câu anh tư đã ném diêm lên một đống quần áo.

Chị tư thấy vậy lập tức bước lên dập tắt, hét lớn: "Có ai không, cứu mạng! Cái con nhỏ chết tiệt kia, mày mau gọi người đi!"

Ngũ Nha bị dọa tới khóc rống lên, Tam Nha thấy vậy đứng dậy nhảy ra từ cửa sổ, hét lớn: "Nhanh! Có ai không! Cứu mạng!"

Anh tư cũng không ngăn cản, vẫn bình tĩnh quẹt diêm. Chị tư khóc lớn kêu to dập lửa.

Trên giường lò, Tứ Nha ôm Ngũ Nha khóc.

Cả gia đình này lại lần nữa kinh động đến xóm láng giềng.

Hàng xóm bên ngoài không vào được, nhanh chóng hô: “Nhà này lại cãi nhau. Anh tư Triệu mau mở cửa!”

Có người rất bất chấp, đi vào từ cửa sổ, thấy trong phòng đang cháy. Chị tư dập lửa cũng không nhanh bằng anh tư châm lửa, cuối cùng lại còn bước lên, dọa đối phương mau chóng đi mở cửa để cho người đến dập tắt lửa.

Mọi người ai dập lửa thì dập lửa, cướp diêm thì cướp diêm, sau đó kéo anh tư đến phòng Tây.

“Anh tư, anh điên rồi!”

“Anh còn châm lửa nữa! Bên ngoài toàn là củi, anh muốn người cả thôn này cùng theo anh chết hay sao!”

“Anh tư, anh làm gì vậy! hai vợ chồng có cái gì mà không giải quyết được chứ!"

"Phóng hỏa là phạm pháp anh có biết không!"

“Anh tư, anh nói đi anh bị gì, là bị quỷ nhập hay sao!”

“Sinh kế đang tốt thì bắt đầu làm đi. Mấy người ăn no rỗi việc đấy hả!”

“Đúng vậy, có cái gì mà ghê gớm đâu. Vợ chồng đánh nhau còn đòi chết đòi sống nữa. Anh làm gì thế!”

“Bộ hai người không sợ con sẽ ra sao sao!”

“Đêm qua náo loạn tới hơn nửa đêm, hôm nay lại tiếp tục ầm ĩ. Các người có thôi đi chưa hả!”

Bên này cũng đang khuyên bảo chị tư.

“Mấy ông giỡn thôi, chị đừng để ý tới là được!"

“Đúng vậy, tính tình mấy ông này cứ như con lừa. Đòi chết, sao chị còn so đo từng tí với anh ta chứ!”

“Chị nói xem, nếu bắt lửa thì cái này giỡn được sao. Cả thôn đều gặp nạn đó!”

“Chị nhìn lại nhà chị xem, cuộc sống đang êm đẹp mà. Không có con trai thì sinh nữa, mấy người còn trẻ mà, bao nhiêu con trai mà không sinh được!”

“Chứ gì nữa, trước kia ăn không đủ no cũng đâu có như vậy đâu. Bây giờ đã ăn bột mì rồi mà hai người còn ầm ĩ, đây là gạt bỏ những ngày ấm no sao?”

Hàng xóm láng giềng đều sợ hãi. Bây giờ mà phóng hỏa thì lửa sẽ cháy liên đới. Bây giờ trời nóng vật khô, mỗi nhà đều chất đống nhiều củi vậy, lỡ xảy ra hỏa hoạn thì khó mà dập được, đây đâu phải chỉ là đòi mạng người chứ!”

Trong lòng oán trách chị tư và anh tư là thế, nhưng đều là chòm xóm, đã chung sống chung một thôn nhiều năm vậy rồi nên cũng không tiện nói gì, chỉ có thể khuyên bảo.

Chị tư khóc hu hu khóc lóc kể lể mình số khổ. Anh ba chỉ nói cuộc sống này không có cách nào để sống tiếp. Mọi người đều có chút mỏi mệt, đúng lúc này Triệu Văn Thao và mẹ Triệu chạy tới.