Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 361: Điện thoại thật tiện lợi



Chị tư nghe vậy, tiếng khóc càng lớn.

Chị tư cũng không có cách nào: “Vậy phải làm sao?”

Anh ta nói: “Anh đi hỏi thằng sáu thử.”

Nói xong, khoác thêm áo bông đi ra ngoài.

Trưởng thôn nói: “Tôi đi với cậu.”

Anh hai nói: “Được, vậy làm phiền trưởng thôn rồi!”

Bọn họ đi rồi, chị tư vừa khóc vừa nói: “Chị hai, em phải làm sao? Cái nhà lớn thế này, em không dám ở một mình!”

Chị hai cũng không biết làm sao, nói: “Tối hôm nay chị làm bạn với em, đợi sáng mai rồi hãy nói.”

Anh ba và trưởng thôn vào nhà Triệu Văn Thao, Triệu Văn Thao vừa cơm nước xong, đang chơi với con trai.

Anh ba vội vàng, hoảng hốt nói: “Sáu, anh tư em chạy rồi!”

Triệu Văn Thao còn hoảng sợ hơn: “Gì cơ? Anh tư em chạy?”

Trưởng thôn vội vàng giải thích một phen, Triệu Văn Thao càng thêm lắp bắp kinh hãi: “Anh ta tới miền Nam buôn bán rồi hả!”

Diệp Sở Sở nghe được tin tức này vội vàng vào nhà, nói: "Anh ba, anh tư thật sự đến miền Nam rồi hả?"

Anh ba “Aiz” một tiếng: “Cũng không biết là sao nữa, bọn anh cũng vừa mới biết thôi. Nó đi bằng xe vận tải, đã đi lâu rồi, đi đâu tìm người đây!”

Diệp Sở Sở nhìn về phía Triệu Văn Thao.

Triệu Văn Thao cũng có chút đau đầu, dù hắn thường xuyên ở bên ngoài cũng không dám đi đến miền Nam, anh tư thì hay rồi. Lần đầu đi ra ngoài đã dám chạy xa tới thế!

Triệu Văn Thao hỏi: “Trưởng thôn, ông có thấy biển số xe của cái xe đó không?”

Thôn trưởng nói: “Không có, tôi không có nghĩ tới những thứ này.”

Nông dân vốn rất lạ lẫm với xe cộ, chớ nói chi là cố gắng nhìn cái biển số xe.

Triệu Văn Thao hỏi: “Cái xe đó ra sao, chở cái gì? Bọn họ có mấy người?”

Trưởng thôn nói loại xe, nói: “Chở cái gì tôi không biết, không nhiều lắm. Tôi cũng không thấy rõ có bao nhiêu người, hình như có hai, ba người, tôi không để ý nữa. Lúc ấy tôi chỉ buồn bực mà quan tâm anh tư cậu vì sao muốn đến miền Nam, không nghĩ tới mấy cái khác.”

Triệu Văn Thao thở dài: “Anh tư bị làm sao thế!”

Anh ba nói: “Sáu, vậy bây giờ làm sao đây?”

Triệu Văn Thao đưa con cho Diệp Sở Sở, cầm điện thoại lên bấm số Trần Thắng.

Trần Thắng là người vận chuyển hàng hóa đường dài, đối với trạm khách vận chuyển hàng hóa trong thành phố tương đối quen thuộc, bảo anh ta nghe ngóng một cái xem, có lẽ có thể thăm dò được.

Đầu bên kia điện thoại được kết nói, Triệu Văn Thao nói: “Anh Trần, em là Triệu Văn Thao đây!”

Trần Thắng cười nói: “Văn Thao hả, ha ha, cơm chưa? Sao nhớ tới mà gọi điện thoại cho anh thế, không phải em đổi ý rồi chứ?”

Năm ngoái Trần Thắng muốn đi buôn gạo một chuyến, từng hỏi Triệu Văn Thao có đi không, Triệu Văn Thao nói không đi. Anh ta cho rằng Triệu Văn Thao gọi điện thoại tới đây là muốn đổi ý.

Triệu Văn Thao cười nói: "Không có, là chuyện khác."

Trần Thắng nói: “Chuyện gì em nói đi.”

Triệu Văn Thao kể lại chuyện anh tư trốn đi một lần, nói: “Em cũng mới biết thôi. Anh tư em là người đi cùng chúng ta một lần đó, đó cũng là lần đầu tiên đi xa nhà, từ lúc đó trở về trước chưa đi ra khỏi nhà lần nào hết. Em rất lo lắng cho anh ấy. Anh Trần, phiền anh khi ở trạm vận chuyển hàng hóa thì nghe ngóng thử, nếu nhìn thấy anh ấy thì giữ anh ấy lại, sáng mai em sẽ đến thành phố tìm anh, đợi em đến rồi nói, còn nếu không thấy anh ấy thì giúp em hỏi xem anh ấy đi đâu.”

Trần Thắng nói: “Đi nghe ngóng thì không thành vấn đề. Sáng mai anh đã định sẽ đến trạm vận chuyển hàng hóa, nhưng mà anh thấy tìm được người thì hơi khó đấy, vì đã sắp một ngày rồi, anh tư em muốn đi thì đã đi từ sớm. Hơn nữa, có lẽ anh ta ngồi xe vận tải đến thành phố, khi đến rồi sẽ ngồi xe lửa hoặc xe khách. Cái này đều là hên xui, trong lòng em cũng biết mà.”

Triệu Văn Thao nói: “Em biết. Đây còn không phải là trong nhà sốt ruột à. Àiz, anh nghĩ xem, đã lớn vậy rồi, ra khỏi nhà một chuyến đã muốn bay lượn rồi, thật sự là không biết làm sao!”

Hắn đương nhiên sẽ không nói mâu thuẫn ầm ĩ trong nhà anh tư, như vậy sẽ càng thêm mất mặt, vả lại cũng không cần phải nói.

Trần Thắng cười nói: “Văn Thao, em cũng đừng quá lo lắng. Anh tư em là một người trưởng thành rồi, có thể xảy ra chuyện gì được? Anh thấy tối hôm đó anh ta đánh nhau rất giỏi, không phải là người dễ bị bắt nạt đâu, thể trạng còn tốt vậy nữa, sao có thể có chuyện gì? Đi ra ngoài một chút cũng tốt, được thêm kiến thức. Miền Nam thật sự không tệ, có lẽ anh tư em còn có thể phát tài nữa đó!"

Triệu Văn Thao cười nói: "Em chỉ hy vọng anh ta bình an trở về là được rồi. Được rồi, anh Trần, đã làm phiền anh rồi."

Trần Thắng không thèm để ý chút nào: “Đây có là gì đâu! Em đừng khách khí như vậy.”

Hai người nói vài câu rồi cúp điện thoại.

Từ đầu tới đuôi anh ba và trưởng thôn đều yên lặng nhìn Triệu Văn Thao gọi điện thoại, lẳng lặng nghe hắn nói chuyện. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy được tác dụng của điện thoại. Cái món đồ này kịp thời quá, trong nhà nói chuyện gì, bên kia có thể lo liệu, quá ư là tiện lợi!

Giọng điệu anh ba mang theo sự nhỏ nhen nho nhỏ, nói: “Sáu, sao rồi?”

Triệu Văn Thao nói: “Em đã gọi điện thoại với một người quen của em rồi, em bảo anh ấy đến hỏi trạm vận chuyển hàng hóa thử, xem xem có tin tức anh tư hay không, đoán chừng hi vọng không lớn vì đã lâu vậy rồi. Anh tư muốn đi thì đã đi từ sớm.”

Nói xong, Triệu Văn Thao quay sang nói với thôn trưởng: “Trưởng thôn, cảm ơn ông. Thật sự là làm phiền ông quá!”

Trưởng thôn nói: “Đây có là gì đâu, có gì đâu mà phiền. Sớm biết vậy thì dù thế nào tôi cũng sẽ không cho cậu ta lên xe, lôi cậu ta về là được rồi.”

Triệu Văn Thao nói: “Trưởng thôn, ông đừng nói vậy. Anh ấy đâu còn là trẻ con, đã trưởng thành rồi, muốn đi thì ai mà cản được.”

Trưởng thôn nói: “Cũng đúng. Thôi được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi đây. Tôi còn chưa ăn cơm nữa.”

Triệu Văn Thao kinh ngạc nói: "Trưởng thôn, ông còn chưa ăn cơm nữa à! Sao ông không nói sớm, trong nồi đã có sẵn rồi, ông không chê thì ăn chút rồi về."

Trưởng thôn nói: “Không cần không cần, tôi phải trở về, trong nhà cơm đã làm xong rồi.”

Nói xong, trưởng thôn chỉ chỉ cái điện thoại: “Cái món đồ này tốt thật đấy, bảo sao cậu muốn có một cái. Vừa thuận tiện lại kịp thời!”

Triệu Văn Thao cười: "Tốn tiền thì luôn tốt."

Thôn trưởng cười an ủi vài câu, chớ vì lo lắng cho anh tư mà đi.

Anh ba chưa đi, hỏi Triệu Văn Thao: "Em nghĩ anh tư em có đi không?”

Triệu Văn Thao nói: “Không biết, anh ấy không nói với em muốn đến miền Nam, em thấy anh ấy là đột nhiên quyết định.”

Anh ba nói: “Đột nhiên quyết định, đây thật sự là không an tâm được! À, anh tư em đem theo bao nhiêu tiền, em biết không?”

Triệu Văn Thao lắc đầu: "Em không biết, cái này chắc chị tư biết đó."

Chị ba bất mãn, nói: “Cô ta thì biết cái gì chứ! Anh tư em trở về thì cùng ngày đã đánh nhau, đây không phải là tức giận mãi sao. Chị hỏi chị tư rồi, cô ta nói anh tư nói tiền kiếm được để hết trong ngân hàng rồi, không biết là thiệt hay giả. Aiz, người này đi ra ngoài, trong người không có tiền sao được, cầm theo tiền thì cũng không an toàn. Anh tư em thế này, mong là ở ngoài không bị người ta lừa!”

Triệu Văn Thao nói: “Không có khả năng. Chị đừng thấy ở nhà anh tư rất thật thà, ở ngoài anh ấy đương nhiên sẽ chú ý.”

Người thật thà nào ở bên ngoài thì cũng cảnh giác lên, những người bị lừa không phải cảnh giác chưa đủ, mà là quá xui xẻo.

Anh ba nói: “Hi vọng là vậy. Em gọi điện thoại cho người này để làm gì?”

Triệu Văn Thao giải thích nói: “Người này là người chuyển gạo cùng em, anh ấy cũng vận chuyển hàng hóa đường dài, quen biết với người ở trạm khách vận chuyển hàng hóa.”