Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 368: Quá chật chội



“Anh tư nó, nơi này khá chật hẹp, chỗ này không so được với quê của chúng ta đâu.” Mẹ Diệp cười gọi anh tư ngồi.

Anh tư vội nói: “Bác gái, chỗ này cũng rất tốt rồi ạ. Cháu nghe thằng sáu nói, trong thành phố phố có người hơn mấy chục khẩu mà nhét chung một chỗ, buổi tối còn ngủ thẳng xuống dưới đất.”

“Đúng vậy! Việc này là chuyện rất bình thường ở trong thành phố phố.” Mẹ Diệp rót nước pha trà: “Chỗ bọn bác là còn tốt đấy, tốt xấu gì cũng còn có giường của mình, có nhà còn không có đâu, còn có người ở tầng hầm ngầm đấy. Cháu nghĩ mà xem, trong lòng đất thì ẩm ướt cỡ nào chứ, bác cũng không biết thế thì ở thế nào được! Trong thành phố này có tiền thì còn tạm được, không có tiền thì không bằng ở dưới quê chúng ta, một ngày cũng không sống nổi!”

Anh tư cũng hiểu được, trong thành phố này chỉ cần động đậy thôi cũng phải dùng tiền.

“Anh tư nó ngồi đi, bác đi xem đứa bé, đứa bé này chắc đã tỉnh rồi.” Mẹ Diệp vào buồng trong.

Diệp Minh Bắc đi đón Chu Mẫn rồi, anh tư ngồi ở gian ngoài, trông thấy dì giúp việc ở một chỗ cửa phòng bận rộn làm cơm, càng cảm thấy nơi này quá nhỏ, cũng đã hiểu được vì sao lại sắp xếp anh ta ở hãng may quần áo rồi.

Chỗ ở thì nhỏ mà đồ đạc thì nhiều, rõ ràng là sẽ phải chen chúc trong phòng. Anh tư cẩn thận đứng lên, di chuyển ở trong chỗ lớn bằng bàn tay mà nhìn ngó, trong hộc tủ có một đống đồ chơi, trong ngăn kéo chất đống quần áo, còn có các loại áp phích, mặt trên in các loại hình vẽ, vừa nhìn đã biết là đồ của trẻ con.

Xem một vòng thì thứ cảm thấy thân thiết duy nhất trong phòng này chính mấy cái rổ và nắp chậu cao lương khô treo trên tường.

“Nào, anh tư nó xem Tiểu Nguyệt Nguyệt của nhà chúng ta đi!” Mẹ Diệp ôm đứa bé đi ra: “Nào gọi chú tư đi!”

Tiểu Nguyệt Nguyệt gọi Diệp Sở Sở là cô, anh tư là anh trai chồng Diệp Sở Sở nên dựa theo bối phận mà gọi là chú, cho nên Mẹ Diệp dạy Tiểu Nguyệt Nguyệt như thế.

Tiểu Nguyệt Nguyệt trắng trẻo mập mạp, mặt mày rất giống Diệp Minh Bắc, cằm thì giống Chu Mẫn, mặc quần áo căng tròn, tò mò mở to mắt nhìn anh tư, không hề sợ người lạ chút nào.

“Đứa bé này thật ngoan, không sợ lạ gì cả, giống hệt như Tiểu Bạch Dương!” Anh tư cười nói.

“Tiểu Bạch Dương cũng không sợ lạ à?” Mẹ Diệp hỏi.

“Nó không sợ lạ đâu, đối với người nào cũng cười, lúc này đã biết nói chuyện, cũng biết đi rồi ạ!” Anh tư tự tay muốn ôm.

Tiểu Nguyệt Nguyệt lập tức xoay khuôn mặt đi, ôm lấy cổ mẹ Diệp, anh tư có chút xấu hổ.

Mẹ Diệp cười nói: “Đứa bé này không sợ lạ nhưng không cho người khác bế! Ngũ Nha nhà cháu cũng biết đi rồi đúng chứ?”

“Biết đi rồi ạ, con bé lớn hơn so với Tiểu Bạch Dương một tháng.” Anh tư ngồi lên cái ghế rồi nói.

Tiểu Nguyệt Nguyệt thấy người xa lạ này không ôm nữa thì lại ngoảnh khuôn mặt lại, tiếp tục tò mò nhìn.

Mẹ Diệp nói: “Bớt việc chứ?”

Bớt việc ý chỉ không nghịch ngợm, không làm phiền.

“Tạm được ạ, con bé không nghịch ngợm lắm, ăn no sẽ không khóc không quấy. Tiểu Bạch Dương thì càng không nghịch ngợm, cả con khỉ kia nhà chú sáu nữa. Bác gái đã biết chưa?” Anh tư nói.

“Bác biết, tên là Tài Tài đấy!” Mẹ Diệp nói.

“Đúng vậy, nó chơi với con khỉ rất vui vẻ đấy ạ.” Anh tư nói.

Mẹ Diệp nói: “Hai vợ chồng chúng nó chẳng làm việc đứng đắn gì cả! Mang con khỉ trở về, bác cứ lo nó cào đứa bé.”

“Con khỉ ấy hiểu tiếng người đấy ạ, cháu thấy thím sáu làm việc được đều là nhờ con khỉ đó trông Tiểu Bạch Dương, chỉ là khi có người đến thì con khỉ đó liền chạy mất.” Anh tư kể lại tình hình trong nhà Triệu Văn Thao.

Anh ta biết mẹ Diệp không trở về trong thời gian dài như vậy thì khẳng định rất nhớ con gái, chỉ là anh ta không ngờ lại phải tới tìm Diệp Minh Bắc, nếu không đã mang theo mấy tấm hình của Tiểu Bạch Dương rồi.

Mẹ Diệp quả thực rất lo lắng cho Diệp Sở Sở, tuy là một cô con gái lớn như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên không gặp trong thời gian dài như vậy.

“Ôi, việc này cũng chẳng còn cách nào khác, chúng nó bận rộn nên bác phải ở lại chỗ này trông con cho chúng nó, thực sự không để ý được tới Sở Sở.” Mẹ Diệp thở dài nói.

“Bác gái đừng lo lắng, cả đứa bé lẫn người lớn đều rất tốt ạ.” Anh tư không phải là một người giỏi nói chuyện phiếm, lắp bắp nói.

Mẹ Diệp biết anh tư là một người thành thật, cũng không so đo, cười ha hả nói với anh ta chuyện hằng ngày ở thủ đô.

Không bao lâu Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn đã trở về, Diệp Minh Bắc còn ôm một cái hộp giấy.

“Đây là gì thế?” Mẹ Diệp hỏi.

Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn thì kích động nhùn người gọi: “Cha! Mẹ!”

“Đứa bé này, thấy cha mẹ con là không kìm được rồi!” Mẹ Diệp dí vào đầu Tiểu Nguyệt Nguyệt và nói.

Tiểu Nguyệt Nguyệt không hề quan tâm, vẫn dùng sức hướng về phía cha mẹ.

“Tiểu Nguyệt Nguyệt ngoan, mẹ đi rửa tay đã, rửa tay xong thì sẽ ôm con.” Chu Mẫn chào hỏi với anh tư xong thì qua đây hôn con gái một cái rồi đi rửa tay.

Diệp Minh Bắc buông cái hộp ra và nói: “Đây là một vài món trang sức mà Mẫn Mẫn định làm.” Nói rồi anh ta cũng đi rửa tay.

Tiểu Nguyệt Nguyệt ầm ĩ muốn tìm cha mẹ, mẹ Diệp nhanh chóng dời sự chú ý của cô bé, ngồi xổm xuống mở hộp giấy ra: “Nào, Nguyệt Nguyệt, xem xem mẹ đã mua vật gì này.”

Tiểu Nguyệt Nguyệt quả nhiên bị hấp dẫn, cúi đầu nhìn lại.

Mẹ Diệp một tay ôm đứa bé, một tay không tiện mở ra, anh tư bèn mau chóng tới giúp một tay. Đợi khi hộp giấy được mở ra, bên trong màu sắc rực rỡ toàn là các món trang sức lớn nhỏ đủ loại đủ kiểu, nhìn thấy mà hoa cả mắt.

Tiểu Nguyệt Nguyệt đưa tay ra cầm, mẹ Diệp cho cô bé cầm lấy một cái quạt lớn hình tròn, cán quạt mang theo tua rua màu đỏ, mặt quạt còn thêu tranh hoa và chim, đẹp đẽ vô cùng.

Tiểu Nguyệt Nguyệt hài lòng cầm ở trong tay hí hoáy.

Chu Mẫn rửa tay rồi trở về nói: “Đây là thứ con đặt làm theo yêu cầu để chuẩn bị dùng trong buổi hội thời trang. Nào, Nguyệt Nguyệt, sang mẹ bế nào, ngày hôm nay có ngoan hay không?”

Mẹ Diệp đưa con cho chị ta rồi cười nói: “Ngoan, bây giờ mới tỉnh ngủ đấy!”

Chu Mẫn nở nụ cười: “Lại ngủ rồi, cái con bé này!”

Tiểu Nguyệt Nguyệt được mẹ bế thì phấn khởi không thôi, đưa mặt quạt cho mẹ xem. Chu Mẫn đùa với cô bé rồi nói với anh tư: “Anh tư, tối hôm qua ngủ có ngon không, có lạnh không ạ?”

Anh tư cũng chỉ gặp qua Chu Mẫn một lần nên rất câu nệ: “Anh không lạnh, có hệ thống sưởi hơi rồi nên ngủ rất ngon.”

Hãng may quần áo đã lắp hệ thống sưởi hơi, cuối cùng mùa đông cũng không cần đốt lò nữa.

Chu Mẫn cười nói: “Anh tư tới rất đúng lúc đấy, nếu như anh mà tới vào năm ngoái thì phải tự mình đốt bếp lò đấy, năm nay bọn em mới dùng tới hệ thống sưởi hơi.”

“Ở nông thôn đều đốt bếp lò, anh biết đốt mà.” Anh tư nói.

Diệp Minh Bắc vào nhà cười nói: “Đồ ăn được rồi, anh tư, chúng ta ăn cơm đi.”

“Được, ăn cơm thôi.” Anh tư nhìn đi chỗ trong phòng lớn như vậy, không biết đi đâu ăn.

Diệp Minh Bắc xốc mành trong phòng lên: “Anh tư, chúng ta ăn ở phòng này.”

Anh tư cùng theo vào, nhìn thấy cái phòng này lớn hơn so với gian ngoài một chút nhưng cũng chỉ lớn hơn có một chút, ở giữa bày cái bàn tròn là đầy rồi, xung quanh là các ngăn tủ dựa vào tường, mặt trên toàn là sách, giấy bút. Mặt tường phía bắc là cái giường lớn, trên tường đầu giường treo ảnh chụp của Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn, rất hiển nhiên đây là gian phòng ở của Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn.

“Anh tư ngồi đi.” Diệp Minh Bắc lôi cái ghế ra và gọi anh tư ngồi xuống: “Anh tư uống rượu trắng hay là bia?”

Anh tư vội nói: “Tôi không uống rượu, chúng ta ăn cơm thôi.”

Chu Mẫn nói: “Ăn một ít gì đó trước đã rồi hẵng uống rượu, nếu không sẽ hại dạ dày đấy.”

“Đúng vậy, ăn một chút gì đó trước đã.” Diệp Minh Bắc đặt rượu ở trong hộc tủ bên cạnh: “Anh tư, cũng không phải là người ngoài, nếu như anh uống thì tự lấy nhé.”