Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 370: Người đọc sách bán đồ thôi cũng đều khác biệt



“Anh tư, vì sao anh phải dùng màu sắc như thế?” Chu Mẫn hỏi.

Anh tư hơi bất an: “Anh cảm thấy như vậy sẽ đẹp hơn, đúng không?”

Chu Mẫn khen: “Anh tư, anh bện đẹp lắm, em biết anh có thể làm gì rồi!”

Chị ta không ngờ tới anh tư lại có thiên phú đối với việc phối hợp màu sắc như thế, quan trọng hơn chính là còn có năng lực lộ ra!

“Anh tư, anh xem anh có thể bện ra thứ này được hay không.” Chu Mẫn lại lấy ra vài cái vật trang sức nhỏ.

Anh tư chỉ nhìn mấy lần rồi nói: “Vật này cũng rất đơn giản.”

Chu Mẫn hết sức vui mừng: “Vậy anh có thể bện thứ phức tạp hơn không? Đương nhiên, nhất định phải đẹp.”

Anh tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Để anh thử xem sao.” Nói rồi cầm lấy dây bắt đầu bện.

Chu Mẫn ở bên cạnh nhìn, muốn nhìn ra xem có quy luật gì hay không nhưng nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra. Cô bẩm sinh đã không có cảm xúc đối với mấy cái này, ngay cả thêu chữ thập thôi mà năm đó cũng không thêu được, chủ yếu là vì không có kiên trì.

Anh tư không cần thời gian quá dài đã bện ra được rồi, thành phẩm so với vật được làm theo yêu cầu còn đẹp hơn.

“Anh tư, sớm biết anh như vậy thì em đã không tiêu số tiền này một cách uổng phí rồi, anh bện đẹp quá đi!” Chu Mẫn bày vật mà anh tư bện ra bàn, tấm tắc khen ngợi.

Anh tư nhìn ra được Chu Mẫn thật sự thoả mãn nên cũng rất phấn khởi, hỏi: “Vật này có thể bán đi được không?”

“Anh tư, đương nhiên có thể bán rồi.” Người ngoài ngành nghê thuật như Diệp Minh Bắc Vật cũng cảm thấy anh tư bện đẹp, cười nói: “Chẳng những có thể bán đi mà còn có thể bán được giá cao đấy!”

Con mắt anh tư lóe sáng lên, cả người cũng có tinh thần: “Thật sao? Thế có thể bán được bao nhiêu tiền, có kiếm nhiều như Tiểu Mã không?”

Từ lúc nhìn thấy hình ảnh của Tiểu Mã được in ở trong tạp chí, biết được quần áo mà cậu ta mặc bán được hơn năm trăm thì anh tư đã không còn cách nào bình tĩnh được nữa rồi. Cũng là người nông thôn, không có lý nào Tiểu Mã thì được mà anh ta lại không được, dù chỉ kiếm bằng một nửa cũng được.

Trông thấy anh tư phóng ánh mắt mong đợi tới, Diệp Minh Bắc vội vàng nhìn về phía Chu Mẫn. Anh không thông thạo bán những thứ này, nhưng ở trong mắt của anh tư lại là có thể bán được bao nhiêu tiền thì Diệp Minh Bắc nói không tính, mà là vợ Diệp Minh Bắc nói mới tính.

Không ngờ anh vợ thứ ba của thằng sáu lại là một kẻ sợ vợ, trong lòng anh tư nghĩ thầm.

Chu Mẫn nói: “Anh tư, bây giờ còn khó mà nói có thể bán được bao nhiêu tiền, để em thử xem, xem bán thế nào.”

Anh tư cho rằng mấy thứ này phải đặt trên quầy bán, hoặc là làm một quầy hàng giống như ở chợ dưới nông thôn vậy, bèn nói: “Anh không có việc gì nên cứ để anh trông quầy hàng, có thể bán bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, các em không cần bỏ người ra.”

Chu Mẫn sửng sốt một lát rồi cười nói: “Anh tư, anh đừng vội, không cần phải có người trông đâu.”

“Không cần người trông coi á?” Anh tư không hiểu.

“Anh tư, về sau anh sẽ biết.” Diệp Minh Bắc cũng không giải thích rõ ràng.

Anh tư thấy Chu Mẫn đưa máy ảnh sang chụp một lúc đối với thứ do anh ta bện ra, chụp đến mức anh ta cũng hơi tiếc cuộn phim, thầm nói đang muốn làm gì vậy?

Chu Mẫn chụp xong, đặt thứ mà anh ta bện ra vào trong một chiếc hộp rồi mang đi, lúc gần đi thì dặn dò anh ta bện thêm một vài thứ.

Chu Mẫn đi mất rồi, anh tư cũng thả lỏng hơn rất nhiều, vừa bện, vừa hỏi Diệp Minh Bắc: “Cô ấy muốn đi bán đồ rồi à?”

“Không phải, vợ em đi đặt hộp quà theo yêu cầu rồi.” Diệp Minh Bắc nói.

“Làm hộp quà theo yêu cầu?” Anh tư càng thấy khó hiểu.

Diệp Minh Bắc cười nói: “Anh tư, bán đồ thì cần phải đóng gói, đóng gói càng đẹp thì bán càng đắt hàng, quần áo là như thế đấy, thứ mà anh bện cũng là vì như thế.”

“Đóng gói?” Anh tư đã hiểu ra: “Chính là đặt đồ vào trong hộp rồi bán phải không?”

“Phải, đó chẳng qua chỉ là một bộ phận của việc đóng gói, còn phải phổ biến trên tạp chí, em nghĩ chắc còn phải phổ biến ở trên tuần lễ thời trang nữa, như vậy thì bán đấu giá sẽ càng tốt hơn.” Diệp Minh Bắc suy nghĩ một lúc rồi nói.

Anh tư lại nghe không hiểu, hộp đựng đồ để bán thì còn hiểu nhưng sao còn lên tạp chí chứ? Giống như Tiểu Mã à? Thứ mà anh ta đan ra còn có thể lên tạp chí ư? Còn nữa phổ biến là cái gì?

“Phổ biến tức là...” Diệp Minh Bắc suy nghĩ xem làm thế nào để có thể khiến anh tư hiểu rồi nói: “Chính là nghĩ cách khiến mọi người mua.”

“À, hóa ra cái đó gọi là phổ biến.” Anh tư bừng tỉnh, lập tức cảm khái nói: “Đúng là người có học, bán đồ thôi cũng khác biệt.”

Diệp Minh Bắc nở nụ cười.

Anh đoán không lầm, Chu Mẫn đúng là dự định phổ biến ra ngoài như thế, ban đầu định đặt làm một vài vật phẩm trang sức theo yêu cầu cho quần áo thêm màu sắc, sau đó nhìn thử mức độ hoan nghênh thế nào. Nếu như tốt thì sẽ bán riêng, không tốt thì thôi. Không ngờ đồ anh tư làm ra còn tốt hơn nhiều so với hàng đặt làm theo yêu cầu. Hơn nữa đây chính là thuần thủ công nên chị ta liền có cái ý tưởng to gan, lấy sản phẩm từ nghệ thuật dân gian kết hợp với trang sức cổ điển để bán ra bên ngoài. Đương nhiên, việc này cần có năng lực giám định và thưởng thức nhất định. Mà đừng thấy bản thân cô ấy không biết, nhưng năng lực này thì vẫn phải có.

Hộp quà phải thể hiện được phong cách của tác phẩm nghệ thuật, vật phẩm phải có chủ đề gắn liền với thời trang, mấu chốt nhất là đóng gói cho đẹp!

Việc đóng gói này chẳng những là chụp ảnh trên tạp chí, mà còn có việc trưng bày biểu diễn cửa hàng, còn có văn án giới thiệu, đều phải hấp dẫn người mua, để họ cảm thấy không mua thì trong lòng sẽ khó chịu, là tổn thất lớn.

Chu Mẫn là người từng trải, biết tâm lý người mua cho nên làm mọi thứ đều rất có lòng lòng tin.

Kế tiếp Chu Mẫn bắt đầu đưa một vài món đồ trang sức mà Diệp Sở Sở vẽ cho anh tư xem, bào anh tư làm thủ công, chẳng những là dây màu mà còn phải dùng các chất liệu khác. Anh tư không nhịn được mà hỏi đồ lúc trước của mình đã bán được rồi à. Chu Mẫn trả lời không cần gấp gáp. Anh tư bất đắc dĩ, anh ta gấp lắm chứ, rốt cuộc cái này có thể bán được bao nhiêu tiền để mà cân nhắc chứ, ở đây ăn chực nằm chờ khiến anh ta cực kỳ ngượng ngùng.

“Anh tư, anh cứ an tâm ở đây, kiếm tiền có rất nhiều cách thức, thứ này của anh không giống với của người khác.” Diệp Minh Bắc an ủi.

Anh tư cũng không biết thứ này thì có gì mà không giống với người khác, không thể làm gì khác hơn là tỏ ý đã hiểu.

Và một ngày cuối cùng cũng gặp được Tiểu Mã rồi.

Từ một lần đến chỗ ở của Diệp Minh Bắc ra thì anh tư không đi nữa vì không tiện lắm, còn không bằng ở hãng may quần áo. Nơi này lớn, hơn nữa hiện tại anh ta bận đan bện đồ đạc, rất bận rộn cho nên lần này là Tiểu Mã tới hãng may quần áo gặp anh ta.

Tuy là hai người không tính là quen, thậm chí chưa từng có quan hệ gì mà chỉ bởi vì một người được Triệu Văn Thao giới thiệu công việc cho, một người là anh ruột của Triệu Văn Thao. Có điều ở nơi này thành thị xa lạ gặp được nên vẫn rất kích động, đây đại khái chính là đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng đấy.

“Anh tư, em đã sớm nghe nói anh đã đến rồi nhưng em luôn phải huấn luyện, không có thời gian qua đây. Hôm nay xem như là được nghỉ ngơi một lúc nên em tranh thủ thời gian tới đây.” Tiểu Mã ngồi xuống ghế mà không hề có hình tượng chút nào, còn nghĩ chân dài to nên đặt lên trên một cái ghế khác.

Anh tư quan sát Tiểu Mã một lúc, cảm giác người này không giống trong tạp chí. Gương mặt Tiểu Mã mệt mỏi rã rời, tóc hơi dài, rồi bù xù, quần áo là áo len thêm áo khoác ngoài màu vàng, quần thì không nhìn ra gì, cảm giác khá bẩn.

Tiểu Mã mặc quần jean, ở trong mắt anh tư màu sắc ấy khá bẩn.

Quan sát một phen, anh tư nói: “Không sao, tôi biết cậu bận rộn mà. Tôi từng thấy cậu trong ảnh chụp tạp chí, cậu ăn mặc không giống trong tạp chí gì cả.”