Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu

Chương 67: Mua đi bán lại



Triệu Văn Thao nghe vợ ân cần nói thì trong lòng ấm áp hơn.

Mẹ nói rất đúng, vẫn là vợ của mình thương mình.

"Em đừng có nói lảng sang chuyện khác, ai bảo em đi ra ngoài nhặt củi? Không phải anh đã nói rồi sao, chờ anh bện rộn xong chuyến này thì để anh làm, đây đều là việc của đàn ông." Nhưng cảm động thì cảm động, Triệu Văn Thao vẫn phải dạy dỗ.

Diệp Sở Sở cũng ấm áp trong lòng, nhẹ giọng nói: "Văn Thao, bây giờ tất cả mọi người đang nhặt củi rơm, chờ anh bận rộn xong thì chỗ gần đây sẽ hết mất, đến lúc đó lại có tuyết rơi, qua lại không dễ dàng. Em ở nhà lại không có việc gì, có thể làm thì làm thôi."

"Anh nói cho em biết, em mà làm mình mệt mỏi, thô ráp thì anh không thích nữa đâu." Triệu Văn Thao hừ hừ nói.

Diệp Sở Sở luống cuống.

"Công việc này không cần em phải làm, hôm nay anh về tiêu một hai đồng tiền là có người mang củi lửa cho chúng ta thôi." Triệu Văn Thao tiếp tục nói.

"Mẹ mà biết thì nhất định lại mắng anh tiêu tiền như nước cho xem." Diệp Sở Sở hé miệng cười.

"Tiền anh kiếm được thì anh tiêu, anh thích anh vui vẻ, mẹ thích nói thì nói. Nhưng vợ ơi, em phải biết giữ khuôn mặt và đôi tay nhỏ bé này, anh không thích thô ráp đâu, anh thích em trắng trắng mềm mềm như bây giờ cơ, thật xinh đẹp." Triệu Văn Thao nói.

Hắn không thích vợ mình làm những việc nặng mệt nhọc này. Trước khi xuất giá cô cũng không cần làm những thứ này ở nhà mẹ đẻ, sao gả cho Triệu Văn Thao hắn lại còn phải làm hơn?

Chuyện của một hai đồng tiền! Chuyện mà hắn có thể dùng tiền để giải quyết thì không thành vấn đề!

Hai người nói chuyện, rất nhanh đã tới nhà. Triệu Văn Thao trông căn buồng bên cạnh chất đống bó củi lớn, âm thầm tự trách mình mắt mù, một đống bó củi lớn như thế không thể nhặt trong ngày một ngày hai được, thế mà mình lại không phát hiện ra!

Thực ra cũng không trách hắn được, vốn dĩ đàn ông vô cảm đối với mấy chuyện này, hơn nữa hắn đi sớm về muộn, không chú ý tới cũng bình thường.

Diệp Sở Sở đứng ở trước đống bó củi, hơi kiêu ngạo nói: "Những thứ này là phần củi của chúng ta, toàn bộ đều là em nhặt nhạnh về đấy. Có phải em rất có năng lực không?"

Triệu Văn Thao tháo bó củi xuống, cuối cùng cũng có cơ hội ôm vợ, trực tiếp hôn một cái: "Lần này không tranh cãi với em, lần sau nếu em dám làm nữa thì đừng trách anh không khách sáo!"

"Được, chỉ cần anh có thể đối phó với mẹ thì em không vấn đề gì." Diệp Sở Sở sẵng giọng.

"Cứ xem anh đi." Triệu Văn Thao không thèm để ý nói.

"Em đi nấu nước, chúng ta tắm táp xong đã, sau đó làm cơm. Anh muốn ăn gì?" Diệp Sở Sở nhìn người đàn ông của mình cảm giác cuối cùng trái tim cũng ổn định lại.

Không biết tại sao mà đàn ông ở nhà thì chẳng sao, nhưng hễ không ở nhà thì luôn cảm thấy lòng không yên.

"Vợ ơi, hay là anh làm cho em ăn?" Triệu Văn Thao nắm lấy bả vai Diệp Sở Sở: "Em lên giường lò mà nằm."

"Để em làm, em làm cho ngon, tay nghề kia của anh chỉ biết đun sôi thôi." Diệp Sở Sở biết chồng bôn ba bên ngoài mệt mỏi hơn mình nhiều bèn đẩy hắn vào nhà.

Triệu Văn Thao cũng muốn ăn cơm vợ làm cho, bèn nói: "Thế anh nhóm lửa cho em, hai ta cùng nhau làm."

"Được." Diệp Sở Sở không thể làm gì khác hơn là bằng lòng.

"Vợ này, em xem anh mang về cái gì cho em này?" Triệu Văn Thao lấy túi ở hai bên ghế sau xe đạp xuống, vào nhà đốt đèn rồi cho cô xem.

Diệp Sở Sở nhìn rồi kinh ngạc nói: "Là rau!"

Hai trái cà tím, một nắm đậu đủa, còn có ba quả bí ngồi, ba trái dưa leo, thứ này không thể có vào lúc này được.

Triệu Văn Thao cười ha hả, ghé vào tai vợ thổi: "Còn có tiền đấy, đợi chúng ta cơm nước xong nằm trong chăn đếm tiền!"

Diệp Sở Sở nở nụ cười, dưới ánh đèn rực rỡ chói mắt, nhìn Triệu Văn Thao mà trong lòng ấm áp.

"Sở Sở, Văn Thao trở về chưa?" Bên ngoài tiếng mẹ Triệu truyền vào.

Triệu Văn Thao đi ra nói: "Mẹ, con đã về rồi!"

Mẹ Triệu nhìn thấy con trai đã trở về thì cũng yên lòng, không vào nhà: "Sở Sở cũng quay về rồi chứ?"

"Mẹ, con về rồi ạ." Diệp Sở Sở đi tới.

"Trở về là được, ăn ít gì đơn giản rồi đi ngủ sớm đi thôi." Triệu mẫu nói.

"Vâng thưa mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm đi nhé." Triệu Văn Thao cười nói.

Triệu mẫu ừ một tiếng rồi đi mất.

"Không biếu mẹ ít rau à?" Diệp Sở Sở hỏi hắn.

"Làm xong rồi đưa qua một ít, em cứ đặt những thứ khác ở trong hầm, để hai ba ngày cũng không có việc gì." Triệu Văn Thao suy nghĩ một chút nói, hắn nhớ thím bán rau đã nói như vậy.

"Được." Diệp Sở Sở đặt chỗ để ăn ở lại bên ngoài, còn dư lại bỏ vào trong hầm, bắt đầu làm cơm.

Anh hai, anh ba và anh tư cũng đều đã trở về, tháo bó củi, đi trả xe và gia súc trong đội. Còn chị hai và chị ba làm cơm ở nhà. Bữa tối chỉ nấu ít cháo ngô, ăn kèm với dưa muối, tốt hơn nữa thì là nấu ít cháo gạo kê, thế đã là không tệ rồi. Có nhà nông nhàn còn không có mà ăn vào buổi tối do thiếu lương thực.

Chị bốn đã sớm làm xong cơm, cũng là cháo ngô, trộn ít nước muối muối dưa cải, ngay cả rau ăn kèm cơm cũng mang ra rôi.

Anh tư đi trả gia súc và xe, phải chờ một lát mới có thể trở về. Chị bốn bèn đến nhà chị hai, chị hai đang ngồi xổm trước bếp châm lửa.

"Chị hai, chị có làm món gì ngon không?" Chị bốn tựa ở bên cửa phòng nói.

Từ lần trước làm loạn không còn mặt mũi, chị hai đã không còn nhìn mặt cô em dâu này, nhưng ở cùng trong một nhà, cũng không thể hoàn toàn không lui tới, nên đáp không mặn không nhạt: "Có thể làm gì, cũng chỉ là cháo ngô, với ít gạo vụn trộn chung với nhau thôi."

"Em thì nấu ít cháo ngô, bỏ thêm dưa muối." Chị bốn nói: "Mang hết cả rau ăn ra rồi."

"Thế thì sao mà nuốt nổi? Em lại lười làm." Chị hai đốt lửa, bỏ vào rơm vào, đứng dậy bắt đầu cọ nồi.

"Không có tâm tư mà làm. Chú ấy đã trở về, chị hai nói tối hôm qua cả đêm nó không về là đi làm gì?" Chị bốn trông chị hai nói, giọng nói tràn đầy chờ mong.

Chị hai không có chút rung động nào: "Có thể làm gì chứ? Về trễ nên ở nhà anh rể lớn hoặc là anh rể bé của cậu ấy một đêm."

"Em cũng nghĩ như vậy, nhưng vợ Vương lão tam đó lại nói, chưa chắc đã là làm ăn kiếm tiền? Đàn ông vừa có tiền là hư hỏng ngay, còn nói có thể có tình nhân bên ngoài. Chị hai nói xem đây là thật sao?" Chị bốn sốt ruột nói: "Ngoại trừ mầm đậu, chú ấy còn nghề nào khác à? Cứ kiếm tiền như thế, mua được cả nhân tình rồi ư?"

Chị hai quay đầu lại nhìn cô em dâu này, trong lòng mắng câu ngu xuẩn!

Vợ Vương lão tam đó nổi danh là người lắm điều, lời của cô ta mà cũng có thể tin.

"Buôn bán gì khác nữa, người trong nhà lại không biết chắc? Không phải chỉ là ít mầm đậu sao? Hơn nữa, em cho rằng dễ dàng gặp được nhân tình như vậy à? Em chớ có nghe gió tưởng là mưa rồi, miệng vợ Vương lão tam đó rộng tận mang tai, điều cô ta nói, em chớ có tin." Chị hai tức giận nói.

Tâm trạng chị bốn tốt hơn một ít, dường như chị ta tới chính là vì nghe chị hai nói như vậy.

"Em cũng nghĩ như vậy, bán mầm đậu cũng không bán được nhiều tiền như vậy. Có điều, chú ấy thật đúng là không hòa hợp, trước đây ban ngày đã không có nhà, bây giờ tối đến cũng không về nhà nữa. Thím sáu thật là đáng thương!" Chị tư lắc đầu, gương mặt tiếc rẻ.

Chị hai vội vàng làm cơm, chị ta ở cánh cửa kia vướng chân vướng tay, mấu chốt là còn nói lời không dễ nghe, thế là bảo: "Không phải đã trở về rồi đó sao? Hơn nữa, cũng không thể buộc chồng giắt ở lưng quần được, nên ra ngoài kiếm chác chút ít chứ, về sau ngày tháng thiếu tiền nhiều lắm."

Chị bốn nghe thấy chị hai lại bắt đầu dạy dỗ thì rất chán ngán. Bây giờ thì nói dễ nghe thế, sao không nhớ lại khi đó chị gây sự như vậy? Chém gió!

Vừa lúc này anh tư đã trở về, chị bốn mới nói: "Chị hai nói phải, đặc biệt nhà chị lắm con, nên kiếm nhiều tiền một chút để dự bị. Cha bọn trẻ đã trở về rồi, em phải về đây. Chị hai cứ bận rộn đi."

Chị hai cười nhạt, con của tôi nhiều thì đã sao, lắm con nhiều phúc, cần kẻ không có con trai như cô quan tâm à?