Thập Niên 70 Sống Lại Trước Khi Bỏ Chồng Bỏ Con

Chương 37: 37




Hôm nay là Đại Hoa ở nhà nấu cơm, dĩ nhiên bữa sáng cũng là do cô bé dậy sớm chuẩn bị, nhưng cô bé không khôn khéo như Giang Ái Linh, sẽ không để phần cho mình, đợi khi cô bé đi ăn, chỉ còn lại một bát cháo khoai lang không có khoai lang không có gạo.

Sau khi ăn xong lại bận tới bận lui, quét dọn nhà cửa, rửa bát đĩa, còn có gánh nước, xử lý đất vườn, bát cháo khoai lang đó đã sớm tiêu hóa hết rồi.

“Thím định nấu mì cho ba đứa nhỏ, con tới ăn một chút đi.

” Thẩm Y Y nói.

“Không cần đâu ạ.

” Đại Hoa vội vàng nói, nhưng Thẩm Y Y nói xong liền xoay người đi, căn bản không cho cô bé cơ hội từ chối.

Đại Hoa chỉ đành đi theo.

Về tới nhà, gọi ba đứa nhỏ dậy, bảo Đại Bảo và Nhị Bảo dắt em trai rửa mặt, mặc quần áo, cô thì bảo Đại Hoa nhóm lửa phụ, bỏ mì đã nhào xong sáng nay vào nấu, theo công thức bỏ thịt khô và trứng gà vào, Đại Hoa nhìn thấy liền chảy nước miếng.

Sau khi nấu xong, chia mì thành bốn phần, cùng Đại Hoa cầm tới nhà chính, đặt lên bàn, ba đứa nhỏ mặc đồ xong vội vã chạy ra.


Đại Bảo và Nhị Bảo đã ăn, Thẩm Y Y ôm Tiểu Bảo ngồi lên ghế, cậu bé vừa mới dậy, còn có chút ngơ ngác.

Đại Hoa đứng bên cạnh, rõ ràng có hơi thấp thỏm bất an.

“Đại Hoa.

” Thẩm Y Y gọi cô bé, chỉ vào bát còn lại: “Mau ăn đi.

”“Đây, thật sự là cho con sao?” Đại Hoa nuốt nước miếng, vẫn có chút không dám tin: “Vậy thím hai ăn gì?”“Buổi sáng thím đã ăn với chú hai con rồi, bát này chính là cho con, ăn đi.

”Đại Bảo cũng khuyên chị họ của cậu, lúc này Đại Hoa mới ngồi xuống, nhưng vẫn có hơi bất an.

Thẩm Y Y không quản cô bé, kiểu tính cách này là hình thành thời gian dài, không phải chỉ một hai câu nói của cô có thể thay đổi được, không quan tâm chính là phương thức thả lỏng tốt nhất cho cô bé.

Đợi sau khi họ ăn xong, Thẩm Y Y nói với ba đứa con phải vào huyện một chuyến, ba đứa nghe xong đều nói muốn đi, Thẩm Y Y dỗ chúng cả buổi.

Vẫn là Đại Bảo đứng ra làm chủ, bảo Nhị Bảo và Tiểu Bảo đừng quấy nữa, phải ngoan ngoãn nghe lời mẹ, lúc này mới dỗ được chúng.


Tiểu Bảo vẫn ủ rũ, ôm mẹ không rời tay, Thẩm Y Y chia cho mỗi đứa hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng, lúc này cậu mới lưu luyến nói: “Vậy mẹ phải về sớm đó.

”“Buổi trưa mẹ sẽ về, tới lúc đó mang đồ ăn ngon cho ba đứa.

” Thẩm Y Y dỗ dành nói.

Trước đây, cô xuyên nhanh ở thế giới khác, nhìn thấy một số người mẹ nâng con trong lòng bàn tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, hận không thể hái trăng trên trời xuống cho con.

Cô không nhìn nổi, cảm thấy như vậy là đang chiều hư con, nhưng khi cô thật sự có con, thật sự hận không thể mang hết mọi thứ tốt nhất trên đời cho chúng.

Đương nhiên, cũng là bởi vì bọn chúng rất ngoan mới vậy.

Đại Hoa nhìn tới ngẩn ngơ, đây là thím hai mà cô bé biết sao?Trước khi đi, Thẩm Y Y nhắc nhở Đại Bảo và Nhị Bảo uống nhiều nước.

Tiểu Bảo còn nhỏ, Thẩm Y Y bèn nhờ Đại Hoa, bảo cô bé ngó Tiểu Bảo nhiều một chút, lại nhét cho cô bé hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng, lúc này mới vội vã đi.

Đại đội Thanh Thủy cách huyện không xa lắm, nhưng cũng sáu bảy dặm đường, nếu đi bộ, đi chậm một chút mất bốn năm chục phút, nhanh một chút cũng phải đi nửa tiếng.

Bình thường trong thôn có xe bò tới huyện, mỗi ngày hai chuyến, nhưng bây giờ là vụ thu, người lên huyện rất ít, xe bò cũng vội đi thu kéo lương thực, cho nên không có xe bò tới huyện.

Nhưng vận khí Thẩm Y Y tốt, hôm nay vừa hay ông Ngưu kéo xe bò phải kéo vài bao ngô từ đại đội Thanh Thủy tới chỗ lãnh đạo huyện, trùng hợp gặp Thẩm Y Y, bèn kéo cô đi cùng.

.