Thập Niên 70 Thịnh Vượng

Chương 4: Rau nhĩ căn



Dịch: Trâu Lười

Cái Trần Niên Niên gọi là đồ tốt thật ra là một loại rau dại thương thấy vào mùa đông, rau dại tên là rau nhĩ căn, ngoài ra có rất nhiều người thích gọi nó là rau cá tanh.

(Loại rau này rất hôi nên người ta thường ví nó như mùi tanh của cá.)

Lá rau nhĩ căn màu nâu đỏ nhàn nhạt, phiến lá hình trái tim, đặc điểm rất rõ ràng nên Trần Niên Niên vừa nhìn liền nhận ra.

Trần Niên Niên nhớ rõ lúc cô còn bé, trêи bàn cơm mùa đông nhất định có một đĩa rau nhĩ căn.

Đầu tiên rửa sạch đất bám vào rau nhĩ căn rồi cho thêm muối và hành tỏi lên, cuối cùng cho thêm một thìa tương ớt đặc chế của bà nội, mùi vị kia cực kỳ sướиɠ miệng.

Đáng tiếc tuổi càng ngày càng lớn, phần lớn thời gian Trần Niên Niên đều sống ở trường, chỉ có lúc về nhà mới được ăn loại rau nhĩ căn trộn này.

Nhớ tới mùi vị chua cay trong trí nhớ, Trần Niên Niên liền nuốt nước miếng, nếu không phải mảnh đất là đất của nhà nước, cô nhất định cầm cuốc đào hết đống rau nhĩ căn này mang về nhà.

Nguyên nhân Trần Niên Niên kϊƈɦ động như vậy không phải rau nhĩ căn có thể ăn mà vì rau nhĩ căn có thể bán kiếm tiền.

Ở kiếp trước, người nông dân thường hái rau dại mang vào huyện bán, giá cả rất đắt, ví dụ như loại rau nhĩ căn này, mùa đông mang đi bán có thể kiếm được 3,4 đồng/cân, số tiền này có thể mua 2kg thịt đó.

Câu nói “Xung quanh vùng nông thôn đều là bảo vật” thật sự không sai.

Tìm được phương pháp kiếm tiền, Trần Niên Niên lập tức nhiệt tình, cô cảm thấy lưng mình không ê ẩm nữa, bản thân cũng không thở hổn hển mà có thêm một nguồn sức mạnh có thể diệt trừ hết đống cỏ trêи ruộng.

Mấy người phụ nữ xung quanh nhìn động tác nhanh nhẹn của cô thì đều cảm thán trong lòng, đúng là một người giỏi làm việc nhà nông, không thể lấy cô làm con dâu thật sự đáng tiếc.

Đợi đến lúc Trần Phú Quốc gõ chiêng hô kết thúc công việc, Trần Niên Niên không để ý cái eo đau nhức của mình mà kéo Tôn Tuệ Phương đi thẳng về nhà.

Tôn Tuệ Phương thở hồng hộc nói: “Niên Niên chậm thôi, con vội vã về làm gì vậy?”

Cả ngày làm việc đã rất mệt, bây giờ còn bị Trần Niên Niên kéo chạy đi, Tôn Tuệ Phương vừa nói chuyện vừa thở sâu.

Trần Niên Niên cũng mệt mỏi nhưng cô vừa nghĩ đến việc có thể bán rau nhĩ căn kiếm tiền, phần mệt mỏi ấy không đáng gì.

Đến lúc bỏ xa mấy người phụ nữ kia, Trần Niên Niên mới thả chậm bước chân nói: “Con muốn đến phần đất nhà mình nhìn xem, con muốn hái ít rau dại về nhà ăn.”

Năm 1975 không phải ăn chung nồi như trước đó nữa, nhà nào cũng được trồng trọt và nuôi dưỡng súc vật nhưng số lượng hạn chế.

Ngay cả cây cỏ dại bên trong đất tập thể cũng thuộc về nhà nước, rau nhĩ căn mọc khắp nơi trêи đất làm lòng Trần Niên Niên ngứa ngáy, nhưng cô chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi, mong là đất nhà cô có rau dại.

Tôn Tuệ Phương nhìn cô kỳ lạ: “Trong đất nhà mình lấy đâu ra rau dại?”

Trần Niên Niên kiên định nói: “Có, nhất định có.”

Tôn Tuệ Phương làm việc trong đất lâu rồi mà không biết trong đất nhà mình có rau dại gì, nhưng thấy Trần Niên Niên khẳng định như vậy làm bà cũng nghi ngờ.

Đến phần đất nhà mình, Tôn Tuệ Phương thấy Trần Niên Niên cắm đầu đào “Vòm mũi lợn” như đào bảo vật thì ngẩn người: “Niên Niên, cái này là rau dại con nói sao?”

Trần Niên Niên gật nhẹ đầu: “Vâng, chính là cái này, mẹ cũng đào giúp con đi.”

“Ôi đứa ngốc này, đây là vòm mũi lợn, không phải rau dại đâu, ở đây không ai ăn cái này cả, con cho lợn của đội sản xuất ăn, lợn cũng không thèm ăn đâu, mẹ đã nói trong đất nhà mình có rau dại gì chứ, bỏ đi, trong nhà vẫn còn su hào và bắp cải đủ nhà chúng ta ăn mà.”



Lời nói của Tôn Tuệ Phương mang theo sự thất vọng mà ngay cả bà cũng không nhận ra.

Ở niên đại này có rất nhiều người không được ăn no, mỗi ngày có thể ăn ba bữa đã làm người ta thỏa mãn lắm rồi, nhưng ăn su hào bắp cải mấy tháng liên tục, miệng của Tôn Tuệ Phương cũng nhạt toẹt không có mùi vị gì rồi, nếu thật sự có rau dại gì đó có thể cải thiện bữa ăn trong nhà, bà cũng vui vẻ.

Nhưng bà không được rau nhĩ căn này, không chỉ có bà không ăn được, toàn bộ người trong thôn Trần Gia Loan cũng không thích ăn, vì thế mà người trong thôn đều coi rau nhĩ căn là cỏ nhổ hết đi.

(Vòm mũi lợn: Người Tứ Xuyên thường gọi rau nhĩ căn là vòm mũi lợn vì phần thân của rau nhĩ căn trắng, mềm và cong cong như vòm mũi lợn.)

Lời của Tôn Tuệ Phương làm cả người Trần Niên Niên cứng đờ, có rất nhiều người không thể tiếp nhận mùi vị của rau nhĩ căn. Lần đầu ăn rau nhĩ căn, phần lớn đều cảm thấy rau vừa tanh vừa hôi, họ chỉ ăn một miếng cũng cảm thấy buồn nôn mắc ói.

Nếu không phải thế thì chỗ rau nhĩ căn này làm gì đến phiên cô đào.

Nhưng cách sống của người trong huyện khác người trong thôn, giống như kiếp trước khi cô nghe thấy giá tiền của rau nhĩ căn, cô cũng thấy khó tin.

Người thôn Trần Gia Loan không thích ăn không có nghĩa người trong huyện không thích ăn.

“Nếu con muốn ăn, chúng ta hái một ít mang về.” Tôn Tuệ Phương nhìn dáng vẻ không nỡ rời đi của Trần Niên Niên, bà cũng khom người xuống đào rau nhĩ căn với cô.

Trần Niên Niên cười nói: “Dạ.”

Ngoaij trừ nông cụ, Trần Niên Niên và Tôn Tuệ Phương không mang theo gì khác nên lần này không đào nhiều.

Trần Niên Niên nghĩ đến người thôn Trần Gia Loan không thích ăn rau nhĩ căn ngoại trừ việc không chịu được mùi tanh của nó, họ còn không tìm được phương pháp chế biến thích hợp.

Đợi lát nữa về nhà cô điều chế tương ớt rồi trộn với rau nhĩ căn, cô cam đoan Tôn Tuệ Phương sẽ thay đổi ý nghĩ.

Tôn Tuệ Phương nhìn sự thay đổi tâm tình của Trần Niên Niên, bà còn sợ Trần Niên Niên đau khổ vì việc kết hôn với Trần mặt rỗ mà làm ra chuyện điên rồ gì đó nhưng bây giờ xem ra là bà lo lắng nhiều rồi.

Đời này bà chưa từng phản kháng Trần Quý Tài bất cứ chuyện gì, nhưng vì con gái của bà, cho dù bị Trần Quý Tài đánh chết bà cũng không đồng ý việc kết hôn này.

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng, hai người đi chậm rãi đi về, lúc gần đến nhà thì thấy hai người đang đứng trước cổng.

Thị lực của Trần Niên Niên rất tốt, cô vừa nhìn liền nhận ra đó là Trần Thiên Hoằng và một cô gái cô không quen.

Khi Tôn Tuệ Phương nhìn thấy rõ mặt cô gái thì vội vàng chạy tới đó.

Đúng lúc chạy đến trước mặt hai người thì nghe thấy Trần Thiên Hoằng nói với cô gái kia: “Cô đi đi, về sau đừng tới tìm tôi nữa, người khác nhìn thấy sẽ gây ảnh hưởng không tốt.”

Trần Thiên Hoằng nói xong liền quay đầu đi vào nhà, dáng đi khập khiễng kia khác hắn bộ dáng đi của người bình thường.

Lúc này Trần Niên Niên mới biết Trần Thiên Hoằng là người thọt.

Lúc trước cô còn buồn bực vì sao Trần Thiên Hoằng cao to đẹp trai mà 24 tuổi rồi vẫn chưa kết hôn. Hóa ra là thân thể có tật.

Khó trách trong nhà hắn là anh trai cả nhưng lời nói lại không có trọng lượng bằng người em trai Trần Thiên Lộc.

Cô gái kia nhìn bóng lưng kiên quyết của Trần Thiên Hoằng thì khóc chảy nước mắt.

“Xuân Mai, Thiên Hoằng nhà chúng ta không có may mắn kia, đời này hai đứa không được đâu, quên thằng bé đi.”

Tôn Tuệ Phương biết Trần Xuân Mai là cô gái tốt, bà cũng biết Trần Thiên Hoằng thích cô bé nhưng bố Trần Xuân Mai đã nói nếu Trần Thiên Hoằng muốn lấy cô, thằng bé phải đưa 50 đồng tiền sính lễ cho nhà ông, 50 đồng là một số tiền lớn, sao nhà bà có thể lấy ra được, coi như có thì Trần Quý Tài cũng không nỡ.

Không chỉ không nỡ, ông còn chạy đến trước cửa nhà Trần Xuân Mai mắng bố cô một trận, ông nói bố cô không biết xấu hổ bán con gái, sau trận mắng này, quan hệ giữa hai nhà phá hỏng triệt để.



Trần Xuân Mai lau nước mắt nói: “Thím, làm phiền thím nói với Thiên Hoằng, cả đời này Trần Xuân Mai không phải là anh ấy thì không gả, cháu sẽ chờ anh ấy, chờ anh ấy đến cưới cháu.”

Tôn Tuệ Phương lắc đầu: “Xuân Mai, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa, Thiên Hoằng nhà thím không hợp với cháu đâu.”

Trần Xuân Mai không nghe lời khuyên, cô chỉ lẩm bẩm nói: “Hợp, Thiên Hoằng là người đàn ông tốt nhất cháu từng gặp.”

Không biết lời này chạm đến chuyện đau lòng gì, sau khi nói xong cô càng khóc to hơn, cô quay người chạy về hướng nhà mình.

“Tạo nghiệp mà, thật sự tạo nghiệp mà, đời trước tôi làm chuyện xấu gì để đời này con của tôi phải khổ như vậy, nếu đôi chân của Thiên Hoằng không bị thương, thằng bé có thể chạy cùng cùng Xuân Mai…”

Trần Thiên Hoằng ngồi trong phòng nghe lời nói đau thương Tôn Tuệ Phương, hai mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm tường đất, hắn tuyệt vọng nghĩ sao lúc trước mình không chết luôn trong sự cố đó đi.

Tình cảnh trước mắt làm Trần Niên Niên trở nên trầm lặng, cô cũng không biết nói gì cho tốt.

Im lặng một lúc lâu, cô nắm chặt tay Tôn Tuệ Phương: “Mọi chuyện sẽ tốt hơn thôi.”

Nhất định sẽ tốt hơn!

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này không làm Trần Niên Niên quên việc chính của mình.

Cô và Tôn Tuệ Phương cùng nhau làm cơm trưa, Trần Niên Niên đun sôi dầu rồi đổ vào bát ớt băm, Tôn Tuệ Phương đứng bên cạnh đau lòng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, Niên Niên đừng đổ nữa.”

Chỗ dầu đấy đủ để bà xào mấy đĩa rau đó, làm tương ớt thật sự xa xỉ mà.

Gia vị trong nhà có đầy đủ nhưng mỗi lần Tôn Tuệ Phương xào rau chỉ cho một ít vào thôi.

Những gia vị này không chỉ tốn tiền mà còn phải có phiếu, nếu không tiết kiệm một chút sẽ không có mà ăn.

Trần Niên Niên cũng hiểu rõ sự khó xử lúc này, Tôn Tuệ Phương vừa nói cô liền ngừng lại, nhưng ý nghĩ kiếm tiền ở trong lòng cô càng trở nên kiên định.

Cô rửa sạch rau nhĩ căn rồi cho thêm các loại gia vị vào, cuối cùng đổ ít tương ớt lên trêи rồi trộn đều lên, cô lấy một cây rau nhĩ căn ăn thử.

Mùa này rau nhĩ căn mọc rất tốt, lá cây to, rễ mập mạp, lúc cho vào miệng cực kỳ giòn, ăn rất ngon.

Trần Niên Niên cảm thấy chỉ cần có đĩa rau nhĩ căn này, buổi trưa cô có thể ăn hai bát cơm đầy.

Dù cho thêm nhiều gia vị vào nhưng Tôn Tuệ Phương vẫn không tin “Vòm mũi lợn” có thể tốt hơn bao nhiêu, có điều bà thấy Trần Niên Niên ăn say sưa ngon lành như thế thì không nhịn được, bà cũng ăn thử một miếng.

“Thế nào ạ, ăn ngon không ạ?” Trần Niên Niên hỏi.

Đôi lông mày nhíu lại của Tôn Tuệ Phương dần dần giãn ra: “Thứ này thêm gia vị vào thật sự ăn rất ngon.”

“Vậy mẹ nói con mang cái này đi bán có thể kiếm tiền không?”

“Cái gì?” Tôn Tuệ Phương ngạc nhiên nhìn cô: “Niên Niên con không thể ngu ngốc như vậy được, tự mình bán đồ sẽ bị coi là đầu cơ trục lợi đấy, còn phải ngồi tù nữa.”

Trần Niên Niên biết Tôn Tuệ Phương nhát gan, cô cười ha hả cho qua việc này: “Con chỉ thuận miệng nói thôi, không có ai thích ăn cái này cả, sao con có thể bán kiếm tiền được chứ.”

Tôn Tuệ Phương nghĩ cũng phải, nhưng bà vẫn lo sợ dặn dò cô: “Con muốn cái gì thì đến cung tiêu xã mua nhưng tuyệt đối đừng làm những chuyện không muốn sống kia!”

Trần Niên Niên gật đầu nhưng trong lòng có tính toán khác.