Cô Lưu cười khúc khích, kéo Trì Tuệ sang một bên, nói nhỏ: “Cái cậu Nguyên Sơ đó nhìn là biết lợi hại rồi, cháu yếu ớt, đừng để cậu ấy làm quá mà hại sức nha.”
!!!
Gì cơ!!!
Tại sao cô Lưu còn thẳng thắn hơn cả một người sống ở thời đại Internet như cô chứ?!
“Đừng xấu hổ, cô đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Khi còn trẻ mà không giữ gìn sức khỏe, đến lúc già cháu sẽ thấy khổ đấy!”
“Còn nữa, bây giờ sức khỏe cháu vẫn chưa hồi phục, đừng vội vàng sinh con. Đợi khi nào cơ thể khỏe mạnh hơn rồi tính, biết chưa?”
Trì Tuệ gật đầu cứng đờ, mặt đỏ bừng: “Cảm ơn cô Lưu, cháu biết rồi.”
Cô Lưu hài lòng cười: “Biết là tốt, thôi mau đi làm đi.”
Ngày xưa, chính cô Lưu đã tìm thấy Trì Tuệ bị bỏ rơi ngoài tuyết. Nhưng nhà cô Lưu khi ấy đã có ba cô con gái, chẳng đứa nào sống được, cô không thể nuôi thêm Trì Tuệ nữa. Sau đó, gia đình Trì Quốc Cường đã nhận nuôi Trì Tuệ.
Khi mới đưa về, nhà họ Trì còn cố gắng cho Trì Tuệ uống chút nước cơm. Nhưng sau đó gặp phải nạn đói, bà Vương lại sinh thêm một cô con gái nữa, khiến cuộc sống của Trì Tuệ ngày càng khó khăn hơn.
Nhưng cuối cùng, cô bé này cũng lớn lên bình an và giờ sắp sửa lấy chồng.
Họ định tổ chức hôn lễ sau ba ngày nữa.
Hôm đó, Trì Tuệ mặc chiếc áo sơ mi đỏ vừa mua, cùng với quần đen, tóc búi thấp, cài thêm vài bông hoa đỏ. Trông cô trắng trẻo, rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Quý Nguyên Sơ thì diện bộ quân phục.
Ở thời đại này, mọi người rất tự hào khi trở thành quân nhân. Không chỉ ngày thường thích mặc, mà trong những dịp quan trọng như đám cưới, quân phục cũng là lựa chọn ưu tiên.
Quý Nguyên Sơ dáng người cao lớn, khi mặc quân phục lại càng thêm mạnh mẽ.
Khi hai người gặp nhau, họ đều ngạc nhiên nhìn đối phương.
“Em...”
Quý Nguyên Sơ chưa kịp nói hết câu thì phía sau có người gọi anh.
Anh mím môi, nói nhỏ: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Rồi anh quay người bước đi, để lại Trì Tuệ đứng ngẩn ngơ, đôi má thoáng ửng hồng.
Nhà cửa mọi người đều khó khăn, tiệc cưới cũng tổ chức đơn giản.
Chỉ bày hai bàn, mỗi bàn có năm món chay, một món mặn.