Thập Niên 70: Tiểu Kiều Thê Mang Không Gian Diệu Kỳ

Chương 25



Cả ngày mệt mỏi, ngoài việc tắm rửa, ngâm chân là cách giải tỏa căng thẳng hiệu quả nhất. Hơn nữa, anh đã mang nước tới, từ chối thì hơi bất tiện. Nhưng đây lại là chậu của Quý Nguyên Sơ...

Trì Tuệ suy nghĩ một lúc, rồi vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình: “Anh ngồi xuống đây, ngâm chung với em. Chậu này to lắm, hai người ngâm vừa đấy.”

“Được.”

Quý Nguyên Sơ ngồi xuống bên cạnh, xắn quần lên, đặt chân vào chậu.

“Nước có nóng quá không?”

“Không, vừa đủ ấm.” Quý Nguyên Sơ ngồi thẳng, không dám nhìn xung quanh.

Trì Tuệ nhấc chân lên, từ từ thả vào chậu. Nước đúng là vừa ấm thật, nhưng khi cô đặt cả hai chân vào, vẫn hơi nóng một chút. Cô liếc nhìn đôi chân to lớn của Quý Nguyên Sơ, nghĩ đến những lần mẹ cô hay bảo cô đặt chân lên chân bà khi nước quá nóng.

“Anh Quý?”

“Sao vậy, còn nóng à?”

“Một chút thôi.” Trì Tuệ cười ngại ngùng: “Em có thể để chân lên chân anh không? Như vậy sẽ đỡ nóng hơn.”

Chân cô đặt trên chân anh.

Bàn tay anh đang đặt bên cạnh nắm chặt lại, các mạch m.á.u nổi lên rõ rệt.

“... Được.”

“Anh Quý thật tốt!”

Ngay khi anh đồng ý, Trì Tuệ liền đặt chân mình lên chân anh.

“Ôi, thoải mái quá!”

Chân của Quý Nguyên Sơ không chỉ to mà còn có xương mu bàn chân nổi rõ. Lòng bàn chân của cô chạm vào chân anh, cọ qua cọ lại, tạo cảm giác như được mát-xa.

Thật thoải mái.

Trì Tuệ thậm chí còn cong ngón chân lại, hai chân nhỏ cọ nhẹ nhàng trên chân Quý Nguyên Sơ, cứ như đang tự mát-xa cho bàn chân mình.

Ở bên cạnh, toàn thân Quý Nguyên Sơ căng cứng, cơ bắp như sắp nổ tung, hô hấp dần nặng nề, bàn tay gần như siết thành nắm đấm.

Khi Trì Tuệ bắt đầu cử động nhiều hơn, anh cuối cùng không thể chịu nổi nữa, bèn nắm lấy cổ chân cô:

“Tuệ Tuệ, đừng động nữa!”

Đang thấy thoải mái, bỗng bị giữ chặt chân, Trì Tuệ ngẩn ra:

“Sao thế? Có phải em làm anh nhột không?”

Nhột? Đúng là nhột. Nhưng không phải nhột ở chân. Mà là... nơi khác.

Nhìn vào ánh mắt áy náy của Trì Tuệ, Quý Nguyên Sơ hít sâu, giọng khàn khàn:

“Không, anh chỉ vừa nhớ ra... bếp vẫn còn đang đun nước.”

“À.” Nghe vậy, Trì Tuệ lập tức rút chân lại, cầm khăn lên lau vội vàng:

“Anh cũng lau chân đi rồi nhanh ra xem thế nào.”

“Ừ.”

Khi Quý Nguyên Sơ lau chân, ánh mắt anh dừng lại ở đôi chân nhỏ của cô, vốn đã ửng đỏ vì ngâm quá lâu, cảm giác trong lòng như có một con thú dữ gầm thét.