Bà Hàn nghe con dâu mình nói vậy cũng gật đầu đáp: “Bà già ta đây sống từng ấy tuổi rồi, nhưng chưa bao giờ thấy loại điểm tâm nào thơm như này, thanh niên Tô không chỉ xinh đẹp, nấu nướng còn khéo như vậy.”Bà vừa nói vừa chia bốn miếng bánh cho bọn nhỏ, một đứa nhỏ một khối.
Mấy đứa nhỏ lấy bánh từ tay bà nội, không nhịn nổi nữa, đã nhét cả miếng vào miệng.Miếng bánh nghẹn ở trong miệng chúng, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, nhai cũng thật khó khăn, nuốt lại càng miễn cưỡng.Bà Hàn bất đắc dĩ nói: “Mấy đứa nhóc con này.
Mấy đứa có phải quỷ chết đói đầu thai đâu, tại sao không ăn từ tốn nhỏ nhẹ một chút?”Trụ Tử nhà Hàn lão nhị là đứa đầu tiên ăn xong miếng bánh.
Vẻ mặt nó vẫn còn dư vị say mê: “Bà nội, ăn ngon quá đi mất, bà cho cháu thêm một miếng nữa được không?”Từ nãy nó đã để ý rồi, trong bao giấy dầu còn một miếng nữa nha.Những đứa nhỏ khác cũng nhìn chằm chằm đầy khát vọng vào miếng bánh còn dư lại.Bà Hàn nghiêm mặt, duỗi tay cất đi miếng bánh còn thừa, nói: “Miếng này không dành cho mấy đứa, không được tham lam như vậy.”Bọn nhỏ cảm thấy cực kỳ thất vọng, cho tới khi bà Hàn cầm miếng điểm tâm đi, chúng vẫn dõi theo mãi.Vợ Hàn Lão Tam bĩu môi, cô ta kề tai nói nhỏ với vợ Hàn lão nhị: “Chị dâu hai, chị nhìn kia kìa, mẹ đúng là bất công, có chút đồ ăn ngon cũng mang qua cho anh cả.
Chị cứ chờ mà xem, miếng điểm tâm kia khẳng định sẽ để lại cho anh cả ăn.”Vợ Hàn lão nhị đưa mắt nhìn vào phòng Hàn Ái Quốc, nói: “Em đừng nói chuyện lung tung, mẹ cho anh cả ăn cũng vì mẹ xót anh ấy bị thương thôi.”Vợ Hàn Lão Tam không phục nói: “Anh ấy đã không thể làm việc, cả ngày chỉ ở nhà đợi, ăn loại đồ ăn ngon như vậy làm gì chứ? Có thứ tốt như vậy chi bằng đưa cho anh hai cùng chồng em ăn có phải đúng hơn không? Tốt xấu gì bọn họ cũng phải xuất lực để làm việc.”Ánh mắt vợ Hàn lão nhị loé sáng: “Em đừng có nói nữa.
Chút tâm tư đó của em, nếu mà bị mẹ nghe thấy coi chừng em không sống yên đâu.”Vợ Hàn Lão Tam vốn rất sợ mẹ chồng, lập tức không dám nói gì nữa.
Có điều trong lòng cô ta càng thêm khó chịu.
Thời điểm buổi tối trước khi ngủ, cô ta còn thì thầm bên tai Hàn Lão Tam về chuyện chiều nay bà Hàn bất công như thế nào.Hàn Lão Tam còn chưa nghe hết lời đã răn dạy cô ta, hắn nói: “Đàn bà như em thì biết cái gì, cả ngày ăn nói hồ đồ! Cho dù anh cả bị thương, anh ấy cũng không ăn bám nhà chúng ta ngày nào đâu.
Anh cả ở bộ đội ngần ấy năm, tất cả tiền đều gửi trở về nuôi sống cả gia đình.
Cha anh mất sớm, mẹ một mình nuôi mấy anh em, nhưng sức bà ấy có hạn.
Chính vì thế, anh cả thương mẹ, thương đàn em nhỏ mới tham gia quân ngũ.
Chuyện nhà mình xây nhà, rồi lúc trước anh hai và anh kết hôn, tiền đấy đều do anh cả bỏ ra.
Phần gia nghiệp này hơn phân nửa công lao là của anh cả.
Hiện tại anh cả bị thương, mẹ chăm sóc anh ấy chu đáo một chút thì làm sao? Em đừng có nói lung tung vớ vẩn nữa.”Vợ Hàn Lão Tam bị chồng mình nói cho không còn mặt mũi nào nữa.
Cô ta vừa lấy chăn đệm vừa nhỏ giọng lải nhải: “Nhưng cái chân kia của anh cả, ngay cả bệnh viện lớn cũng nói là trị không hết, khẳng định anh ấy không trở về bộ đội được nữa rồi.
Về sau không phải đều ở nhà đợi hay sao? Từ bây giờ anh ấy đã không làm việc được nữa, chẳng phải từ bây giờ sẽ ở nhà ăn bám à?”Hàn Lão Tam lặng im một chút, vài giây sau mới nói: “Cho dù anh cả không thể làm việc, cũng không tới phiên chúng ta lắm điều.
Em đừng có nói năng mà không biết giữ miệng như vậy, chút tâm tư đó của em, coi chừng đến tai mẹ, tới lúc đó đừng trách mẹ độc ác.”Thấy người đàn ông của mình không chịu đứng về phía mình, vợ Hàn Lão Tam tức muốn chết rồi, cô ta đẩy hắn một cái, sau đó thở phì phò, xoay người qua một bên không thèm để ý tới hắn nữa.Cũng trong lúc đó, bà Hàn bưng cái chén trong tay, đẩy cửa đi vào phòng của Hàn Ái Quốc..