Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 8



Lâm Dư Dư ngồi dậy, thấy được Lâm Yến đang ngủ ở giường kế bên. Phương Nam không có mấy thứ như địa noãn hay kháng* nên giường của mỗi người đều chỉ có một tấm ván gỗ, tới mùa đông thì nằm rất lạnh. Nhưng giường ván gỗ được cái có khoảng trống phía dưới, mọi người đều để hành lý ở dưới gầm giường.

*Địa noãn là hệ thống sưởi đặt ngầm dưới đất. Kháng/Giường lò là loại giường đắp bằng gạch hoặc đất, dưới có ống lò để sưởi ấm, thường thấy ở phía Bắc của Trung Quốc

Lúc Lâm Dư Dư rời giường có nghe giường gỗ kêu cọt kẹt, nhưng Lâm Yến ngủ sâu nên cũng không tỉnh lại. Cô mặc quần áo tử tế, tuy rằng cha mẹ nguyên chủ ly hôn nhưng cô ấy cũng có vài bộ quần áo đẹp, dù gì cô ấy cũng có người mẹ ruột rất yêu thương mình. Hơn nữa, Lâm gia cũng không áp bức gì cô ấy cả, người thành phố sĩ diện, khu công nhân viên chức cũng để ý thanh danh, mẹ kế ngược đãi con chồng mà bị truyền ra thì cũng không dễ nghe. Cách một đoạn thời gian Lâm gia lại may quần áo mới cho cô ấy, cuộc sống của nguyên chủ không tính là tệ.

Lâm Dư Dư lấy một cái áo lông trong hành lý dưới gầm giường ra, đây là áo mẹ nguyên chủ may cho cô ăn Tết, cô ấy vẫn luôn không nỡ mặc, nhưng Lâm Dư Dư thì nỡ. Cô mặc áo lông, mặc thêm quần bông, lại trùm một cái quần ngoài nữa rồi ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng ấm áp, Trần Hà đang ngồi vừa sắc thuốc vừa vá quần áo, nghe được động tĩnh, cô quay đầu: “Lâm Dư Dư, em tỉnh rồi à? Em không sao chứ? Cơ thể thế nào?”

Tính cách nguyên chủ khá trầm lắng, không thích nói chuyện, nên Lâm Dư Dư cũng không cần diễn nhiều, chỉ cần không nói chuyện nhiều là được, chưa kể theo thời gian tính cách cũng có thể thay đổi.

Lâm Dư Dư cười với Trần Hà cười: “Em khá hơn nhiều rồi, cảm ơn chị Trần đã quan tâm. Đúng rồi, chị Trần à, em chỉ nhớ mình rơi xuống nước, sau đó thì thế nào?”



Nói đến chuyện sau đó, Trần Hà có chút tức giận, cô kể lại mọi chuyện rồi nhắc nhở: “... Dư Dư, các em đều là thanh niên trí thức mới tới, vẫn chưa hiểu con người Phạm Quốc Đống, tên này chính là sâu mọt trong đại đội, ham ăn lười làm, mỗi ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi nên mãi chưa lấy được vợ, lần này em được anh ta cứu lên, chị thấy anh ta cứ cắn mãi không buông chuyện anh ta đã ôm em, muốn phá hủy sự trong sạch của em, sau đó ép em phải gả cho anh ta, em nói xem, em định làm thế nào bây giờ?”

Lâm Dư Dư từ năm 2040 tới, người sống ở những năm đó không biết gì về thời đại này, cha mẹ cô không sống ở thời kỳ này, mà dù có thì cũng không nhắc tới, có cha mẹ nhà nào lại đi kể nỗi khổ ở thời đại mình sống với con cái? Chút hiểu biết duy nhất của Lâm Dư Dư về thời này là có từ tiểu thuyết và ký ức của nguyên chủ.

Nhưng dù vậy, tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, tác giả cũng không có khả năng tái hiện trọn vẹn lịch sử. Bởi vậy mà sau khi biết được hoàn cảnh ở thời này từ ký ức của nguyên chủ, Lâm Dư Dư thật không thể hiểu nổi tư tưởng phong kiến ở đây, nhưng cũng có những thứ cô thích ở đây, ví dụ như con người chất phác, đơn giản, cuộc sống thì an nhàn.

Đúng vậy, thập niên bảy mươi, đối với Lâm Dư Dư từ mạt thế tới thì có thể nói là an nhàn.

Ở mạt thế, lương thực dần dần cạn kiệt, vấn đề no ấm của con người ở đó còn nghiêm trọng hơn thời đại này, đặc biệt, trừ bỏ ấm no thì sinh mệnh còn gặp phải nguy cơ. So với tang thi như hổ rình mồi thì tất cả mọi thứ của nơi này đều rất tốt.

Lâm Dư Dư: “Chị Trần đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách giải quyết.” Cô ở mạt thế hai năm, người thân đều qua đời, dù gặp phải vấn đề gì cũng phải tự biết giải quyết.

Trần Hà: “Trong lòng em có tính toán là được rồi, nếu thật sự...” Trần Hà định nói, nếu thật sự không có cách nào thì em có thể sẽ phải gả cho Phạm Quốc Đống. Nhưng cô lại không nói, những lời này rất dễ gây tổn thương. “Thuốc sắc xong rồi, chị đã để nguội bớt, rót ra uống được luôn.” Nói rồi, cô đứng dậy đi lấy bát.