Mọi người kích động, Niên Xuân Hoa từ trong ra ngoài đều không phải người, điều này thật khó chịu.
Bà ta luôn cảm thấy mình chịu bất công quá lớn, bà đồng lừa người là chuyện của bà đồng, Phúc Đoàn nhà người ta quả thực có phúc khí lớn, không hề giống với mọi người.
Trong đám người, mấy đứa con trai của Niên Xuân Hoa cố hết sức nháy mắt với bà ta, bảo bà ta mau đi về, mấy đứa con dâu càng cúi đầu không dám nhìn ai.
Quá mất mặt rồi, quá mất mặt rồi!
Bây giờ là thời kỳ hiện đại tốt, đổi thành cuộc sống khắc nghiệt trước đây, việc mẹ làm hôm nay có thể hại cả một gia đình.
Niên Xuân Hoa mặc cho mọi người chế nhạo, chán nản quay trở về, Hồng Thuận gọi bà ta: “Chờ đã."
Hồng Thuận cầm loại cây thực vật chưa ai từng nhìn thấy: "Loại cỏ này do Phúc Đoàn phát hiện. Nếu không ai biết nó, tôi sẽ mang nó đến thành phố để mọi người xác định và kiểm tra, nếu nó là một loài thực vật mới, tôi cũng sẽ cử người tới thông báo cho mọi người.
Hồng Thuận là một bí thư tốt, thưởng phạt rõ ràng.
Hơn nữa, trong lòng anh ấy nhớ đến việc Niên Xuân Hoa lúc đầu nhận nuôi Phúc Đoàn, mặc dù động cơ của Niên Xuân Hoa có vẻ không đơn thuần, nhưng dù sao bà ta cũng là người không có học, Hồng Thuận bây giờ còn thật sự có thể tính toán với bà ta sao?
Nhắm một mắt mở một mắt đều gần giống nhau rồi.
Chỉ là Phúc Đoàn... trong lòng Hồng Thuận không khỏi thở dài, đứa trẻ này giống với những đứa trẻ bình thường khác, ngậm miệng mở miệng đều là phúc khí, một cô bé miệng đầy lời nói dối sẽ cảm thấy thế nào, như thế cô bé cảm thấy thế nào thì sẽ thành sự thật, mê tín đến nỗi không giống một đứa trẻ tràn đầy sức sống.
Hồng Thuận tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống nhìn Phúc Đoàn: "Phúc Đoàn, cháu phải cố gắng học tập, chỉ có học tập mới có cuộc sống tốt."
Chỉ có học tập mới có thể thoát khỏi tập tục xấu tối tăm. Cho dù vận khí tốt hay xấu, chỉ dựa vào vận khí, đều không thể chông chờ nhất, bị động nhất.
Hồng Thuận nghiên túc tử tế, Phúc Đoàn quay người có chút khó chịu, cái đầu nhỏ trượt khỏi lòng bàn tay của Hồng Thuận, lúc bắt đầu, cô bé không thích người bí thư này.
Phúc Đoàn nghe không hiểu những đạo lý này, cô bé chỉ nhìn thấy sau khi Hồng Thuận đi đến, những người vốn dĩ sùng bái cô bé đều thay đổi, còn về chuyện học tập có thể có cuộc sống tốt? Cô bé sớm có cảm giác, cô bé có phúc khí lớn, sẽ có cuộc sống tốt hơn những đứa trẻ trong đội.
Phúc Đoàn dán sát vào Niên Xuân Hoa.
Hồng Thuận cười, cũng không nghĩ nhiều, quả nhiên là một đứa trẻ, vẫn còn rất ngại ngùng.
Hồng Thuận thẳng lưng, thân thiết hỏi Sở Phong, Sở Thâm: "Hai cháu đi học chưa? Học lớp mấy rồi?" Hồng Thuận mấy lần đi thị sát, toàn bộ đều thấy hai đứa trẻ giúp đỡ, vừa chịu khó lại cẩn thận, trong tiềm thức anh ấy liên cảm thấy, đứa trẻ hiểu chuyện như vậy, có chừng mực lễ phép như vậy, đúng là đứa trẻ có học.
"Chúng cháu chưa đi học." Sở Thâm nhìn Hồng Thuận không chút sợ hãi nào: "Chúng cháu năm sau học."
"ồ?" Hồng Thuận có chút kinh ngạc, trang nhã khéo léo như vậy, vậy mà còn chưa đi học? Lưu Thiêm Tài cười nói: "Bí thư, anh quên à, lần trước anh đến họp được gặp bọn trẻ rồi, bọn trẻ là con gái của Trân Phương Dung."
Vừa nhắc đến Trân Phương Dung, Hồng Thuận liền có ấn tượng, anh ấy ngạc nhiên, thay đổi qua nhiều.
Lần trước anh ấy đến, hai đứa trẻ đều nhát gan, sợ hãi rụt rẻ, không dám nhìn vào mắt ai. Bây giờ thay đổi rồi, hai đứa trẻ thoạt cao lớn hơn, giữa cặp lông mày Sở Thâm có khí khái anh hùng, màu ra của màu lúa mì khỏe mạnh. Em gái Sở Phong trắng trẻo hơn một chút, hướng nội kiên định, dịu dàng như ánh trăng, giống như cây trúc trong trắng, lặng lẽ đứng im.