Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 128: Hố Phân (6)



Người phụ nữ đó nói: "Tôi cũng không tin, nhưng Tú Cầm nói sự thật. Bà nghĩ thử xem, Niên Xuân Hoa là người như thế nào? Bình thường những chuyện nịnh bợ cán bộ trong đội, bà ta nhanh chân hơn ai khác, nếu không phải bà ta chắc chắn đội trưởng sắp bị sa thải, lúc ở trên cánh đồng hôm đó, tại sao bà ta đột nhiên công khai mâu thuẫn với đội trưởng?"

"Không đúng, bọn họ sao lại biết được?" Người phụ nữ hái lá dâu vừa nghĩ vừa khó hiểu.

Người phụ nữ đó nhìn trái nhìn phải: "Tôi nói cho các bà biết, các bà đừng nói cho ai. Chuyện này... nhà Niên Xuân Hoa vốn không muốn nói toạc ra ngoài, luôn giữ bí mật, nhưng Lý Tú Cầm không chịu được người trong đội nói bọn họ là kẻ ngốc, mới lén lút nói cho tôi. Đứa trẻ Phúc Đoàn này, không hiểu là thứ tà thuật hay là tâm linh gì nữa.”

"Một đứa trẻ còn bé như vậy, bình thường nói chuyện chậm rì rà, nhưng đột nhiên có thể nói ra chuyện trong đội sắp đổi đội trưởng, còn nói đội trưởng mới là nhà họ Sở. Bà nghĩ xem, không có tâm linh mà có thể nói ra lời như vậy sao?"

Sở Phong Sở Thâm nghe thấy lời này, tim đập thình thịch, vô thức nhìn Lưu Thiêm Tài.

Trên mặt Lưu Thiên Tài không chút biểu tình dư thừa, chắp tay ra sau lưng, không nói lời nào để cắt ngang những người phụ nữ này.

Người phụ nữ đó nói: "Chuyện bệnh dịch gà lần này mặc dù đã được giải quyết, nhưng đội trưởng đã vi phạm mệnh lệnh bên trên, nói là lấy công chuộc tội... Gà của chúng ta đã sử dụng bao nhiêu thuốc kháng sinh? Gà sử dụng quá nhiều thuốc kháng sinh cũng không tốt lắm. Vậy nên, đội trưởng chắc chắn sẽ bị sa thải, nghe nói người được bổ nhiệm mới sẽ là chú ba Sở, vì thế, đường cát trắng của nhà Niên Xuân Hoa tặng cho chú ba Sở." Những người phụ nữ khác đều kinh ngạc: "Thảo nào hôm đó bà ta dám như vậy với đội trưởng."

"Không, sao tôi cảm thấy đáng sợ như vậy?" Một người phụ nữ sờ sờ cổ mình: "Phúc Đoàn, một đứa trẻ nhỏ như vậy, biết những chuyện này? Trong lòng tôi cảm thấy hoảng loạn."

Còn không phải sao? Bao gồm cả người phụ nữ đang nói kia, trên cổ có cảm giác ớn lạnh.

Nếu Phúc Đoàn thực sự có khả năng dự đoán tai họa và phúc khí, không chừng mọi người sẽ kính nể, nhưng Phúc Đoàn nói đội trưởng Lưu sắp bị thay thế, đổi đội trưởng mới... Nhà Niên Xuân Hoa ngoài mặt không thể hiện bất kỳ giọng điệu nào, núp sau lưng lấy lòng đội trưởng mới, bề ngoài điệu bộ làm trái lại với đội trưởng hiện tại, giống như một con rắn độc, ai mà không sợ chứ?

Một người phụ nữ khác trực tiếp nói: "Tôi không tin chú ba Sở là người như vậy. Lần này đội trưởng là vì ai? Còn không phải vì chúng ta sao, nếu vì chuyện này, đội trưởng bị sa thải, sau này chưa chắc sẽ có một đội trưởng thực sự đối với chúng ta tốt như thế. Chú ba Sở là một người hiểu chuyện, ông ấy sẽ không làm như vậy."

Người phụ nữ nói đầu tiên nói: "Hiểu chuyện thì hiểu chuyện, nhưng chuyện này không do chú ba Sở quyết định!"...

Họ vừa nói vừa hái, động tác rất nhanh, đã hái được một lưng đầy lá dâu, cõng lên lưng rời đi.

Sở Thâm lo lắng hỏi: "Chú Lưu..."

Lưu Thiêm Tài lúc này mới hoàn hồn lại, cười nói: "Không phải các cháu muốn đi chơi sao? Mau đi đi, về sớm chút, đừng để ba mẹ các cháu lo lắng."

Nhìn thấy vẻ mặt bận tâm của anh ấy, Sở Phong nhịn không nổi liên hỏi: "Chú Lưu, chú sẽ không bị thay thế." Đừng nói người khác, bí thư Hồng sẽ bảo vệ Lưu Thiêm Tài đến chất. Còn về việc Phúc Đoàn cảm nhận được... xuyên không lâu như vậy, Sở Phong Sở Thâm đã trải qua nhiều chuyện như thế, vâng quang của Phúc Đoàn quả thực lớn, nhưng cũng không phải một trăm phần trăm là đúng, ví dụ cô bé và Sở Thâm gặp phải rắn, không phải không cắn chết bọn họ sao?

Lưu Thiêm Tài gượng cười: "Không sao, chú có tính toán, bọn trẻ các cháu không cần lo những chuyện như vậy, chú sẽ không sao."

Trong lòng Sở Phong Sở Thâm đều cảm thấy khó chịu.