Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 175: Bẽ Mặt (1)



Lúc này, Vương Huỳnh rất kích động, cao giọng đến mức có thể chạm đến bầu trời.

Cô ta tức giận đến đỏ cả mắt: "Không phải nó lấy tiền của con, tiền của con đi đâu rồi? Hơn nữa, Phúc Đoàn nhà người ta đã nhắc nhở rồi, nó đi cắt cây ngải cứu mang theo tiền làm gì? Phúc Đoàn nói còn có thể sai sao? Phúc Đoàn nói vợ của Đơn Đại Hữu sinh con trai, quả nhiên vợ của Đơn Đại Hữu đã sinh bé trai, nói con mang bầu là con mang bầu thật, Phúc Đoàn rất có phúc khí, sẽ đem đến những chuyện tốt!"

Triệu Quỳnh dẫn Sở Thâm đi đến, giải quyết cuộc cãi vã: "Phúc Đoàn nói mang bầu là mang bầu, nói sinh bé trai là sinh bé trai, còn giỏi hơn cả bác sĩ khoa phụ sản ở bệnh viện? Cô cứ để con bé đến bệnh viện làm bác sĩ luôn đi. Nhưng cho dù con bé làm bác sĩ, cũng không phải cảnh sát, trộm tiên hay không lẽ nào con bé cũng quyết định được?"

Triệu Quỳnh không thể tin được, một đứa trẻ nhỏ như vậy, thực sự trở thành tỉnh thông sao?

Triệu Quỳnh vừa đến, đám người vây quanh Sở Phong chỉ chỉ trỏ trỏ liền dừng lại.

Triệu Quỳnh là vợ của chú ba Sở, chú ba Sở luôn là người uy danh trong đội, con người Triệu Quỳnh cũng hiểu lễ nghĩ, nhiều năm như vậy, không để những dây mơ dễ má trong đội chỉ được ra lỗi của Triệu Quỳnh.

Vì vậy, Triệu Quỳnh vừa xuất hiện, thậm chí một số phụ nữ muốn sinh con trai, từ tận đáy lòng cảm thấy Phúc Đoàn có phúc khí lớn, cũng hy vọng Phúc Đoàn có phúc khí lớn, không còn dám chỉ chỉ trỏ trỏ vào Sở Phong nữa.

Vương Huỳnh vừa nhìn thấy Triệu Quỳnh, cũng có chút không thoải mái, dù sao một người lớn bắt nạt trẻ con lại bị người nhà của đứa trẻ đó nhìn thấy, có chút mất mặt.

Nhưng Vương Huỳnh vừa nghĩ đến việc bản thân bị mất năm tệ, lưng lại thẳng tắp: "Nếu nó không trộm tiên của con, tại sao trên người lại có tiên chứ? Đứa trẻ nhỏ như vậy, ai lại mang tiên trên người?"

Triệu Quỳnh trực tiếp tức giận quay đầu lại: "Thì ra chỉ cần là một đứa trẻ, một khi trên người có tiền thì là tiền của cô sao? Chứ không phải người lớn nhà người ta cầm tiền đưa cho bọn trẻ đi hợp tác xã mua bán để mua tương, mua dầu, mua giấm,.... sao?"

Bà ấy liếc nhìn Phúc Đoàn đang trốn trong lòng Vương Huỳnh: "Huống chỉ, một đứa trẻ bảy tuổi có thể định đoạt được người ta sinh con trai hay con gái, đứa trẻ khác giúp người lớn mua một chai giấm cũng không có gì quá đáng chứ."

Phúc Đoàn cắn môi, chú thím ba không thích cô bé lắm, Phúc Đoàn cảm nhận được.

Bây giờ, chú thím ba còn chế nhạo cô bé sao không trở thành bác sĩ... coi thường bản thân tuổi còn nhỏ, nhưng Phúc Đoàn biết, bản thân mình có phúc khí lớn, có phúc khí lớn che chở, bác sĩ cũng không sánh bằng cô bé.

Chỉ là rất tiếc, lời này nói ra chẳng ai tin.

Vương Huỳnh cũng bị nghẹn, mạnh mẽ phản bác: "Phúc Đoàn có phúc khí, những đứa trẻ còn lại có thể so sánh với Phúc Đoàn sao?"

Triệu Quỳnh lười nói chuyện với loại người mê tín phong kiến này, bà ấy cũng tin Sở Phong không phải là đứa trẻ như vậy, khi nhà Trân Dung Phương nghèo đến mức không có gì ăn, hai đứa trẻ, hai đứa trẻ Sở Phong, Sở Thâm cũng chẳng đến nhà người ta xin ăn, lòng tự trọng rất cao, sao có thể trộm tiền?

Triệu Quỳnh nói với Sở Phong: "Tiểu Phong, cháu đích thân nói, cháu có trộm tiền không?"

Sở Phong sắc mặt bình tĩnh, thanh âm mềm mại kèm theo sự kiên định: "Cháu không có." Cô bé nhướng mắt nhìn Vương Huỳnh: "Năm tệ mà thím bị mất là chẵn hay lẻ?"

Vương Huỳnh căm hận nhìn cô bé: "Là lẻ!"

Số tiền đó, đều là cả nhà tiết kiệm từng đồng từng xu, là tính mạng của Vương Huỳnh.

Sở Phong gật đầu, đối với cái phúc khí thuận thì thịnh vượng, chống lại thì diệt vong của Phúc Đoàn có sự hiểu biết mới, tiền trên người cô bé là lẻ, tiền Vương Huỳnh bị mất cũng là lẻ, nếu hôm nay không nói rõ ràng chuyện này, danh tiếng của kẻ trộm, chắc chắn gắn trên người Sở Phong.