Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 184: Thu Linh (3)



"Bây giờ Đội trưởng Lưu dứt khoát không sắp xếp công việc cho bà ta nữa, sợ là sắp xếp cho bà ta bà ta lại bà ta lại không vừa ý liền bị bà ta nói chuyện quả báo, thế là là đội trưởng Lưu chỉ đành nhờ Phó đội trưởng Sở sắp xếp công việc cho gia đình bà ấy."

Phó đội trưởng Sở thì sao, không muốn người ta cảm thấy mình là người làm việc thiên tư, cũng chẳng chiếu cố cho gia đình bà ta.

Sở Chí Nghiệp nhà bà ta là một con ma lười đầu thai chuyển thế, hay dùng mánh lới lười biếng.

Những ngày này, ngay cả Niên Xuân Hoa và Lý Tú Cầm cũng trở nên lười biếng.

Bây giờ Sở Chí Bình, Sở Chí Mậu và cả Thái Thuận Anh là những người lao động duy nhất trong gia đình bà ta."

"Chậc, đây không phải là ba người làm nuôi cả một nhà sao?" Cô gái vừa nói cũng thấy khiếp, một nhà nhiều miệng ăn như vậy mà chỉ có ba người đi làm sao?

Vừa nói, cô ấy lại thắc mắc: "Đã như vậy, sao nhà bà ấy ngày nào cũng ăn thịt uống rượu?"

Thím Hoa cười lạnh một tiếng: "Chỉ là giả thần giả quỷ thôi!"

Bà ấy đã nhịn bốn tuần rồi, sau khi xác định xung quanh chẳng có ai mới đè giọng xuống, nói: "Mấy ngày nay, không phải trong đội nói rằng Phúc Đoàn nói rằng ai mang thai con trai thực sự sẽ mang thai con trai sao? Người ta nói rằng Phúc Đoàn, chạm vào bụng ai, là mang thai con trai, một khi tin tức được đưa ra, chưa kể các đội sản xuất gần đây, thậm chí các công xã khác cũng đến tìm Phúc Đoàn đấy."

Giữa thanh thiên bạch nhật, cô dâu nhỏ nghe vậy sao mà hoảng hốt như vậy? Thật là ngoài tâm nhận thức người thường mà. Thím Hoa nói: "Mỗi lần như vậy, bọn họ đều mang theo thuốc lá, rượu, đường và thịt, đến nhà Xuân Hoa vào đêm khuya, vì sao lại vậy? Bởi vì là để Phúc đoàn sờ bụng của mình hay của vợ mình. Khoảng thời gian này, nhà Niên Xuân Hoa có thịt ăn là như vậy mà ra."

Ngoại trừ Vương Oánh nghe xong cảm thấy thoải mái, cảm thấy rằng nó đã chứng minh Phúc khí lớn của Phúc Đoàn, những người khác chỉ nghe cho vui.

Cô gái kia sờ sờ cái gáy phát lạnh của mình: "... Đây, đây không phải là phù thủy sao?"

Trước đây, đội sản xuất nào không có phù thủy chứ?

Thực hiện một số phương pháp mà thậm chí không biết có hữu ích hay không, một số phương pháp có thể mang lại cho người ta sự an ủi vê tâm lý, một số phương pháp khác sẽ kéo dài thời gian điều trị, có tốt có xấu, nhưng nói chung, những người có bị buộc, bắt đắc dĩ mới phải trở thành phù thủy đều là những người nghèo. Nói cái gì mà người âm, rồi gì mà soi trứng hỏi gạo, phù thủy nào cũng ít khi nhìn thấy mặt trời, giam mình trong căn phòng nhỏ để tạo không khí huyền bí. Nếu không phải bước đường cùng, sẽ không có ai làm việc này.

Cô gái này cũng đã học tiểu học, lên cấp hai thì gia đình cho rằng con gái có học cũng vô dụng, không cho học nữa nên lấy chút tiền sính lễ rôi gả đến Đội sản xuất thứ chín.

Cô ấy nói: "Cháu nghĩ những phù thủy mà cháu gặp trước đây đa phần đều là người nghèo, cháu từng nghe mẹ nói rằng con dâu nào không sống nổi với mẹ chồng nữa thì tự vẫn xuống giếng, nhưng nếu được cứu sống thì sẽ có chút bản lĩnh thuộc về cõi âm, cháu thấy chuyện này rất kỳ quái, thứ kỳ quái không phải quỷ thân, mà là lòng người."

Thím hai Tống vốn đang im lặng, nghe đến đây mới nhướng mày: "Người tự sát về cơ bản không thể sống sót, nhưng người ta chỉ có dũng khí tự sát một lần, sau khi được cứu sẽ không còn nữa. Loại dũng khí này, để có năng lực kiếm sống sinh nhai, tất nhiên có rất nhiều phù thủy, đều là người đáng thương. Nếu không, tại sao chúng ta ít nghe thấy có đàn ông làm việc này? Bởi vì trong đội, đàn ông có thể sống sót nếu họ có thực lực có sức khỏe. Còn một số gia đình thì sao, cho dù đàn ông ăn nhậu, gái gú, cờ bạc thì họ vẫn coi đàn ông là chủ gia đình, nếu họ có thể tồn tại thì không cần giở mưu ma chước quỷ."