Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 192: Cái Cuốc (2)



Đan Thu Linh xoa mặt: "Tôi không muốn mua, ba mẹ con chỉ có hai người, ba mẹ anh ta nuôi lớn con chắc? Trưng ra khuôn mặt chết chóc đó đòi làm ba mẹ con sao. Làm gì có chuyện tốt như vậy. Nếu anh ta không thích con chính là không thích con, con còn phải cầu xin anh ta? Ngày mai con còn phải đi cuốc đất, con không có thời gian."

Bà Vu tức giận đến đánh cô ta một cái, Đan Thu Linh mặt không đổi sắc, như bị mèo cào, bà cụ rất tức giận với con hổ cái này: "Mẹ lười nói với mày, ngày mai mẹ tự mình đi."

Ông Đơn đột nhiên từ dưới đất ngẩng đầu lên: "Đừng... Thu Linh, con nên đi đi, mẹ con bị đau chân."

"Chân bị thương?" Đan Thu Linh cau mày, định nhấc tay Bà Vu.

"Sao đột nhiên chân lại bị thương? Có phải bệnh thấp khớp lại tái phát rồi không?”

Vẻ mặt của Bà Vu không được tự nhiên, bà không muốn Đan Thu Linh vén quần của mình, nhưng Đan Thu Linh, người không biết ý nhị làm sao cô ta có thể hiểu được điều này?

Vừa vén lên, chỉ thấy trên chân mẹ có những vết đỏ, da bị rách, vết thương còn mới. Sắc mặt cô ta trở nên lạnh lùng: "Có chuyện gì vậy?"

Ánh mắt của Bà Vu né tránh: "Mẹ già rồi, sơ ý ngã va vào chân bàn."

"Mẹ cho rằng con sẽ tin sao?" Đan Thu Linh tức giận đến ngạt thở, nghĩ đến ba mẹ của Châu Nham, ba mẹ của Châu Nham độc đoán như thế nào, khi họ mới đến nhà cô, họ đã bắc cầu nói rằng cô ta đã quá già để kết hôn.

Kết quả là khi ba mẹ của Châu Nham vừa rời đi, dáng vẻ bệ vệ của ba mẹ cô ta dường như đã mất đi. Đan Thu Linh híp mắt: "Bọn họ đẩy mẹ?!" Cô ta tức giận đến mức lập tức lấy một cái cuốc từ trong kho củi ra, vác lên vai, định ra ngoài tính sổ với ba mẹ Châu Nham.

Bà Vu vì tức giận đến dở sống dở chết, Ông Đơn vội vàng nói: "Này, này, con làm sao vậy? Đêm rồi còn muốn đi vượt núi tìm nhà họ sao? Đó là bởi vì bọn họ sắp rời đi, mẹ con đang vội vàng ngăn cản bọn họ, bọn họ mới hất... mẹ con còn đứng chưa kịp vững."

Đôi mắt Đan Thu Linh tối sâm và tức giận: "Vậy bọn họ không biết xin lỗi sao? Đẩy người ta bị thương, sẽ phải nói câu xin lỗi, phải không? Khi họ quay về trưng cái bộ mặt như người chết vậy, có giống như đã nói một lời xin lỗi không? Hôm nay con sẽ yêu cầu họ một lời giải thích!" Đan Thu Linh nói.

Nhưng không ngang tàng thì không được, đứa con gái độc nhất trong nhà chốn nhà quê, nếu không ngang tàng thì đã bị họ hàng, làng xóm ăn hiếp đến chết mất.

"Nếu mày chỉ muốn giải thích vì sao lại mang theo cuốc?" Ông Đơn mắng cô ta. Đan Thu Linh không nói, đã bắt đầu đi giày, thấy con có vẻ kiên quyết, bà Vu đã bật khóc: "Nếu mày đi gặp họ, mẹ sẽ sống không nổi đâu! Thu Linh, tại sao mày lại như hổ như sói vậy? Nếu mày đến nhà Châu Nham để gây rắc rối, họ sao có thể không nói rằng mày không thể có con trai mà chỉ có con gái? Đến lúc đó để coi mày còn sống nổi không, có gả cho người ta hay không?”

Đan Thu Linh liếc mắt: "Cứ để họ nói thôi!"

Đó sao có thể là chuyện lớn gì chứ?

Bà Vu vỗ ngực: " Mày muốn giết mẹ sao con? Khi đó mẹ sinh ra mày đã nhận bao nhiêu ánh mắt khinh thường chứ, mẹ sẽ không hại con, mẹ không muốn con bị người ta chỉ trích như thế này! Mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc, có một gia đình và có người chăm sóc con khi ba mẹ không còn nữa”.

"Cái thằng Châu Nham kia ấy à, là con chăm sóc nó hay nó chăm sóc cho con?"

Bà Vu rơi nước mắt: "Bất kể thế nào cũng có một người để chăm sóc lẫn nhau chứ. Tóm lại, những năm qua, nhà chúng ta cũng có một số tài sản. Nhà của Châu Nham... Không được là không được, mày không thể làm điều đó. Mẹ luôn có thể tìm cho mày một người tốt, cho dù có người nói mày chỉ sinh được con gái, mẹ cũng sẽ tìm cho mày được người tốt, mẹ có tiên, mẹ dành dụm của cải cả đời cho mày, cho nên mày sẽ không bị ức hiếp."