Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 194: Cái Cuốc (4)



Ông cụ vội vàng nói với Đan Thu Linh, Đan Thu Linh uể oải nói rằng mình đã hiểu, rồi biến mất.

Buổi đêm ở quê, chó hoang và chó nhà cấu kết với nhau, chó nhà nằm trên đất của mình, giả vờ ngủ chập chờn, nhưng thực ra là nhìn chằm chằm vào chỗ tối, nếu ai đó muốn ăn cắp thứ gì, chó nhà sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho họ.

Đàn chó hoang đi dạo dọc đường, ngoe nguẩy đuôi thưởng thức ánh trăng, nhưng khi nhìn thấy Đan Thu Linh oai vệ đang vác cuốc, đàn chó nhà vươn cổ ra nhìn rồi nhanh chóng co rúm lại với nhau.

Đàn chó hoang cũng cụp đuôi, chúng chủ động nhường đường cho Đan Thu Linh. Người phụ nữ này thật đáng sợ, có sát khít

Ở bên ấy, gia đình của Niên Xuân Hoa không biết rằng tai họa sắp xảy ra.

Niên Xuân Hoa bảo Sở Chí Mậu xoa bóp vai gáy cho bà ta, nhắm mắt hưởng thụ, Lý Tú Cầm cũng ra dáng một người vợ, ngồi trên ghế đẩu, trong tay cầm một chiếc lọ men hoa sơn trà, thổi thổi trà nóng, nhấp một ngụm trà nóng, khỏi phải nói thoải mái như thế nào.

Lý Tú Cầm cảm thấy bây giờ cô ta đã xoay người được rồi, Phúc Đoàn là con gái dưới tên của cô ta, Phúc Đoàn thật có phúc khí, nói cái gì chính là cái ấy, cô ta bây giờ cũng đang được hưởng ké.

Cô ta là người đắc ý nhất trong số những nàng dâu của Niên Xuân Hoa.

Vì vậy, tất cả công việc trong bếp và chuồng trại đều giao cho Thái Thuận Anh, Thái Thuận Anh vừa phải bận rộn với cái nồi, vừa phải canh lửa trong bếp, đôi khi còn phải chăm sóc đàn gà trong chuồng gà. Thật sự rất bận rộn đến mức chân không chạm đất, mệt chết được.

Trong khoảng thời gian này, Thái Thuận Anh bận rộn cả ngày lẫn đêm, cô ta mệt mỏi đến mức sụt đi vài kg, trông cô ta như chỉ còn một bộ xương, trên môi xuất hiện những vết rộp khô.

Không có cách nào, Phúc Đoàn nhà này có phúc, cái gì cũng không làm được, thân là mẹ của Phúc Đoàn, Lý Tú Cầm cũng phải hưởng chút phúc nên ngừng làm, Niên Xuân Hoa lại càng không thể.

Những người đàn ông của gia đình thì?

Nếu họ bị yêu cầu làm công việc, Niên Xuân Hoa sẽ là người đầu tiên xé nát Thái Thuận Anh ra bã. Cho dù Thái Thuận Anh có nhờ các con giúp đỡ như thế nào thì khả năng của chúng rốt cuộc cũng có hạn.

Thái Thuận Anh lảo đảo, từ sau nồi đi vòng qua bếp, muốn ném ít củi vào bếp, Phúc Đoàn và anh trai Sở Học Văn đang chơi ở đó, Thái Thuận Anh yếu ớt nói:

"Phúc Đoàn, Học Văn, tránh đường nào."

Phúc Đoàn đang chơi trò nhặt que, cô bé rải rất nhiều que xuống đất, nhặt một que không cho que còn lại dịch chuyển, cô bé mải mê đến mức không nghe thấy lời Thái Thuận Anh nói.

Thái Thuận Anh gần như không thể đứng vững được nữa, vội vàng nói: "Phúc Đoàn, nhường đường..."

Cô ta thúc giục lần thứ hai, Phúc Đoàn cắn môi nhìn cô ta một cái, định lặng lẽ tránh ra.

Niên Xuân Hoa vội đỡ Phúc Đoàn lên, chửi: "Mày nhất định phải đi từ đây đến đó sao? Mày một đứa lớn như vậy, không biết đi đường vòng hay sao?"

Niên Xuân Hoa Niên mắng đến nước bọt văng tứ tung, Thái Thuận Anh oan ức giải bày: "Me, con không có..."

Niên Xuân Hoa không nghe cô ta giải thích: "Mấy ngày nay mẹ đều quan sát mày, làm sao, bắt mày làm chút việc liên không vui sao? Mẹ lại nói cho mày biết, hiện tại cuộc sống trong nhà rất tốt, có phúc khí, nhất định phải quý trọng!" "Đặc biệt, phải đối tốt với Phúc Đoàn! Phúc Đoàn có phúc khí lớn. Thái Thuận Anh cô - người không có phúc, hãy hưởng chút phúc khí. Mày làm nhiều việc hơn có thể chết sao? Gia đình chúng ta bây giờ đều nhờ vào Phúc Đoàn, mọi người phải đối xử tốt với Phúc Đoàn và tôn trọng Phúc Đoàn! Cô, Thái Thuận Anh, chỉ là đi đường thôi cũng làm khó Phúc Đoàn, cô có phải là một đứa ăn cháo đá bát không? Hả?"

Niên Xuân Hoa đang lấy cớ mắng mỏ Thái Thuận Anh để quở mắng mọi người trong gia đình.