Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 218: Giới Hạn (1)



Thím Hoa, thím hai Tống thấy hình như Sở Chí Quốc có việc nghiêm túc muốn nói, vội đứng dậy cáo từ.

Sở Chí Quốc ừng ực uống một ngụm trà nóng vào bụng, nhìn chằm chằm Trần Dung Phương: "Dung Phương, hôm nay đội trưởng có bàn bạc một việc với anh: Liên quan tới Phúc Đoàn đấy."

Sở Phong, Sở Thâm nghe thấy lời này, đặt tranh liên hoàn trên tay xuống, hai quả đầu kê sát về phía đó.

Phúc Đoàn đến nhà Niên Xuân Hoa, trước tiên là gây ra sự việc tiên nữ, tiếp theo thì gây ra chuyện bà đồng tặng con, có lẽ phía trên đang thì thâm, Phúc Đoàn còn có nên ở lại trong nhà Niên Xuân Hoa hay không đây?

Củi trong lò bị lửa thiêu kêu lốp bốp, cám và cỏ heo nấu trong nồi, heo trong chuồng dường như nghe thấy mùi, nôn nóng đi tới đi lui.

Trân Dung Phương hình như thấy được điều gì đó từ vẻ mặt của Sở Chí Quốc, trong lòng tràn ra một cảm giác bất an.

Cô ấy buông mắt xuống, tay bưng chén trà tựa như quên đi cái nóng.

Sở Chí Quốc vội vàng nhận lấy chén trà: "Là như thế này, sau khi Phúc Đoàn đến nhà mẹ anh, xảy ra quá nhiều chuyện. Dịch gà lần đó, mẹ anh khăng khăng nói Phúc Đoàn là tiên nữ, làm cho đám người quỳ lạy. Lần này còn trực tiếp gây nguy hiểm đến tính mạng, dù sao Phúc Đoàn cũng là một đứa trẻ, đám người đội trưởng luôn nghĩ, mẹ anh, em trai anh không giống như người có thể dạy dỗ đứa trẻ đàng hoàng.

Mất mặt quá.

Bây giờ toàn bộ đội sản xuất số chín đều mất mặt.

Lần trước Sở Chí Quốc đưa Sở Chí Nghiệp và những người khác bị đánh đến bệnh viện trong thị trấn, bác sĩ nghe nói bọn họ là người của đội sản xuất thứ chín, phụt cười một tiếng là vui vẻ.

Rất nhiều bác sĩ mặc áo khoác trắng chạy đến xem bọn họ, nói kiểu như: "Chính là đội này có một bà đồng, nói là rất có phúc, nhìn phụ nữ mang thai một lần là biết gái hay trai, hiệu quả hơn những thiết bị đắt tiên của chúng ta nhiều."

Sự mất mặt đó, bây giờ Sở Chí Quốc cũng không muốn nhớ lại.

Trân Dung Phương mặt lạnh xuống: "Sau đó thì sao?"

Hình như Sở Chí Quốc vẫn chưa phát hiện cảm xúc của Trần Dung Phương không ổn: "Đám người đội trưởng đều có các khó khăn riêng, em biết, đội trưởng Lưu còn phải nuôi ông chú bà thím của anh ấy, ông chú còn bại liệt ở **, chỉ sợ là không nuôi được Phúc Đoàn. Còn chú ba Sở, lớn tuổi vậy rồi, sớm muộn cũng phải về hưu, con lại tham gia quân ngũ ở bên ngoài, chú ấy cũng không thích hợp nuôi Phúc Đoàn."

Nghe xong, mặt của Sở Phong và Sở Thâm cũng sụp xuống, nhất là Sở Thâm, gắt gao nhìn chằm chằm mặt Sở Chí Quốc, giống như đang cố nén tức giận.

Vẻ mặt Trần Dung Phương cực kỳ lạnh, ngay cả Sở Chí Quốc uống xong trà nóng trong tay, cũng không hề có ý định hỏi anh ấy có muốn uống nữa hay không.

Sở Chí Quốc giống như thường ngày, vợ chồng bọn họ tình cảm tốt, vô thức đưa chén sơn trà cho Trần Dung Phương, Trân Dung Phương lại không nhận lấy giống như không hiểu. Sở Chí Quốc có chút lúng túng sờ mũi.

Lúc này anh ấy mới phát hiện cảm xúc của người nhà đều không đúng: "Sao vậy?"

Sở Thâm đứng dậy, nổi giận đùng đùng hỏi ngược lại: "Sao vậy? Ba, có vài lời mẹ không tiện nói ra, để con nói. Có phải là đám người đội trưởng cảm thấy bà nội dạy dỗ Phúc Đoàn không tốt, dự định bàn bạc với ba, hay là đưa Phúc Đoàn đến nhà chúng ta nuôi? Dù sao lúc trước ba cũng đã từng nuôi Phúc Đoàn, bây giờ cuộc sống của gia đình chúng ta ngày càng tốt hơn, không phải không nuôi nổi, đúng không?”

Sở Chí Quốc có chút tức giận: "Con nói chuyện với ba con như vậy sao?"

Sở Phong cũng xen vào, giọng nói lạnh lùng: "Ba, nếu như ba đồng ý, vậy con cũng cùng thái độ với anh."

Sở Chí Quốc có chút đau đầu, còn chưa kịp nói gì, Trân Dung Phương đã bảo vệ hai con: "Tiểu Phong Tiểu Thâm nói không sai, Sở Chí Quốc, em biết con người anh lương thiện, nhưng bây giờ em cũng nói cho anh biết, nếu như anh định đón Phúc Đoàn về, em sẽ dẫn Tiểu Phong Tiểu Thâm về nhà ngoại, chúng ta đường ai nấy đi"