Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 230: Linh Thông (5)



Sở Thâm hết lần này tới lân khác chịu thiệt thòi này, dù sao cậu bé là đứa trẻ, giữa đứa trẻ đánh vài cái cũng không sao, cũng không thể phạm pháp, cậu bé bây giờ muốn đi thay nhà mình lấy lại công bằng!

Phúc Đoàn lúc đầu lẳng lặng nhìn nhà mẹ Trần xui xẻo, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả. Kết quả nhìn lên, liền nhìn thấy Sở Phong, Sở Thâm tìm cô bé.

Phúc Đoàn lập tức hoảng hồn.

Hai anh em này muốn làm gì? Cô bé lại không làm gì... Phúc Đoàn cố gắng hết sức làm cho mình tỉnh táo lại, bây giờ xung quanh không có hố phân, chẳng lẽ Sở Phong Sở Thâm còn muốn ném phân vào người cô bé hay sao?

Phúc Đoàn trông thấy người khác lúc không may, nhẹ nhõm, biết phúc khí mình có thể làm cho mọi việc của mình đều thuận lợi, nhưng cô bé hết lần này tới lần khác sợ trả thù... Là người, có ai không sợ bị trả thù đâu? Phúc Đoàn thật sự sợ chết khiếp, bọn họ vì sao không thể tự nhận mình không may?

trong lòng bàn tay Phúc Đoàn đều đổ mồ hôi, muốn đi tìm người anh còn lại bảo vệ cô bé, thế nhưng, Sở Thâm so với tất cả các đều cao hơn...

Phúc Đoàn cắn môi, dứt khoát hoặc là không làm gì, hoặc đã làm thì làm cho xong, chen vào trong đám người, cô bé muốn đi đến bên cạnh người lớn, có những người lớn ở đó, Sở Phong Sở Thâm cũng không dám ra tay.

Phúc Đoàn lập tức chen vào trong đám người, chen đến chỗ cân heo.

Thấy bộ dáng chột dạ của cô bé, Sở Phong Sở Thâm càng thêm chắc chắn phán đoán của mình không sai, Phúc Đoàn thực sự có vấn đề lớn. Sở Phong và Sở Thâm nhất thời cũng không vội vã, dù sao Phúc Đoàn không có khả năng cả một đời đều ở bên cạnh những người lớn. Cô bé thích dựa vào phúc khí hại người khác, có bản lĩnh thì cả một đời không ra khỏi cửa, cả một đời trốn tránh người khác trả thù.

Ánh mắt Sở Phong lạnh lùng, cô nhìn con lợn nôn mửa tiêu chảy, con kia heo chịu tội lớn, hai mắt lúc đầu sáng rực dân ảm đạm, bốn móng bủn rủn, nó đã làm sai điều gì? Nó cũng không làm gì sai.

Dường như trước kia đắc tội Phúc Đoàn, những con gà kia nhà người nhà Niên Xuân Hoa chết, những con gà đó cũng vô tội.

Phúc khí gì có thể coi thường sự sống chết của vạn vật?

Phúc khí như vậy, thật sự không có báo ứng sao? Có lẽ là có, Sở Phong nghĩ đến Triệu Mãnh, Triệu Tam Muội.

Triệu Mãnh đánh Phúc Đoàn, nhưng cuối cùng không có một chút "Trừng phạt”.

Triệu Mãnh, Triệu Tam Muội vẫn tốt đẹp trải qua cuộc sống của mình, nói cách khác, phúc khí của Phúc Đoàn, thật ra là có biện pháp phá vỡ tình hình.

Lúc này, con heo kia còn đang nôn, như thể muốn nôn mửa tiêu chảy mà chết, người xung quanh không nhìn được, nói với Trân Dung Phương: "Dung Phương, cô quản lý heo nhà cô, lại nôn xuống dưới như vậy, toàn thân chỉ có thịt không có nước."

Đó không phải lỗ chết sao?

Người làm sao quản được heo? Trước kia, có heo của ai bị tiêu chảy ở trên cân, chủ nhân con heo đều sẽ vừa vội vừa tức, cầm nhánh trúc đánh heo, muốn dựa vào răn dạy, thẳng ra là phương thức để heo nghe lời.

Nhưng Trần Dung Phương không có, cô ấy không xuống tay được, Trần Dung Phương đỏ ngầu cả mắt: "Quên đi, quên đi, tôi nhận."

Con lợn chịu tội lớn này thoi thóp cố sức giương mắt mắt nhìn Trần Dung Phương, Sở Chí Quốc nuôi nấng nó, bọn họ đều rất đau lòng, không quất xuống một cây roi nào. Những người còn lại có người khó chịu, có người lòng đây căm phẫn...

Trong thế giới phúc khí, động vật cũng có thể có khả năng ngoại cảm.

Tựa như Phúc Đoàn sẽ có con cá con thỏ nhỏ chủ động chui vào trong ngực cô bé, giống như để cô bé lấy đồ ăn về, những động vật này như thể có chút linh tính.

Giờ phút này, con heo sắp chết như thể có một kết nối tâm linh, không muốn rời xa cọ xát tay Trân Dung Phương.