Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 233: Linh Thông (8)



Sau khi giao đầy đủ số cân, đội sản xuất thứ chín được quyền mổ heo. Heo mỗi nhà đều lên cân, giảm đi số cân mỗi nhà phải nộp lên, chính là số thịt heo cuối cùng nhà này nên có.

Trân Dung Phương luôn chăm sóc thật tốt heo của mình, cho nên, dù con heo kia nôn thành như vậy, nên nhà cô ấy được phân thịt heo và tiền cũng không ít.

Mọi người chia đều heo cho nhau, chuẩn bị để có một năm tốt, nhưng đội sản xuất thứ chín đội là đội mổ heo đầu tiên, thịt của bọn họ đều phải ăn tiết kiệm, nếu không ăn tết sẽ không có cách nào tốt được.

Từng nhà muốn chia thịt heo như thế nào, cũng là có chủ đích, căn bản là làm thành thịt khô, dự trữ lâu một chút. Vì sao nông dân thích ăn thịt khô, đây cũng là có nguyên do, không phải nông dân ăn không được thịt tươi, mà là một năm nông dân cũng chỉ có thể giết ngần ấy heo.

Trong thành công nhân có phiếu thịt, lúc nào cũng có thể đi cắt thịt để ăn, nông dân không có phiếu, cũng không phải chỉ có thể ăn thịt khô?

Cái thời đại này, nông dân cho heo ăn không có phiếu thịt, nông dân trông lương thực không có phiếu lương thực, tất cả đều dùng để cung ứng cho sản xuất công nghiệp, cung ứng cho thị trường thành phố lớn. Quốc gia phát triển dựa vào đứng trên sống lưng của người nông dân.

Thời đại này nông dân nghèo đến mức nào? Nông dân trọng tình người, mỗi năm mới sẽ đi thăm bạn thân, từng nhà đều sẽ bày ra thức ăn ngon chiêu đãi bạn bè thân thiết, ví dụ như thịt heo, thịt gà... lạp xưởng, lưỡi heo muối, còn có một số bánh kẹo.

Nhưng, tất cả mọi người hiểu rõ, những đồ ăn này sẽ không chỉ dọn lên bàn một lần, nếu như khách ăn, bữa tiếp theo chủ nhà sẽ phải gặp khó khăn.

Thế nên, thường thường người lớn tự mình giáo dục con nhà mình, đến trên bàn ăn đừng động vào món gì, chính vì để lại thức ăn cho chủ nhà. Đầu năm nay, từng nhà đều làm như vậy, về phần những đội sản xuất và công xã giàu có kia là như thế nào, cũng không biết.

Bất luận dù túng thiếu như thế nào, ngày mổ heo này, luôn nên vui vẻ.

Bọn nhỏ ở phía xa nhảy nhót, các đội viên bắt tay vào làm, tốp năm tốp ba đứng ở một bên thảo luận chuyện nhà, một số người bưng ra nồi nước nóng lớn, đội viên phụ trách mổ heo mặt trang nghiêm, đồng thời trong lòng tính toán có thể cùng người đội mổ heo chỗ ăn thêm một bộ lòng heo.

Đây cũng là một phong tục, bởi vì mổ heo rất mệt mỏi, một chút lòng heo sẽ bị người mổ heo yên lặng móc ra, rửa sạch sẽ sau đó lập tức đi nấu, ăn trước vì kính trọng.

Đội viên khác cũng sẽ không nói cái gì, dù sao người khác bỏ ra nhiêu công sức.

Năm nay, Lưu Thêm Tài còn đặc biệt tổ chức những người có kỹ năng nấu ăn trong đội, dự định lên lò nấu rượu dầu nóng, mời đội viên toàn đội cùng nhau ăn một chút bộ phận heo, thả lỏng một chút tâm trạng, tăng cường gắn kết của đội sản xuất thứ chín.

Lúc mùi thơm ngào ngạt của thịt heo lan tủa, bọn nhỏ đều nắm tay, vui vẻ nhảy tới nhảy lui, trừ Lý Tú Cầm, Sái Thuận Anh ra.

Khoảng thời gian trước Lý Tú Cầm, Sái Thuận Anh ăn chút thịt heo, đều là những người tìm Phúc Đoàn xem sinh con trai con gái đưa cho, bây giờ nghe mùi thịt heo cũng xao động, nhưng... Bởi vì chuyện kia của Triệu Mãnh Triệu Tam Muội, heo trong nhà không cho ăn đầy đủ, nhà cô ấy được chia thịt heo là ít nhất trong đội.

Nhà cô ấy lại nhiều người.

Có nội tình như vậy, dù bây giờ có thịt heo ăn, họ cũng không vui nổi. Sái Thuận Anh xoa nước mắt: "Tôi thật sự là không rõ, rõ ràng cũng vui vẻ giống mọi người trong đội, bình thường bắt đầu làm việc, kiếm tiền, đội trưởng bọn họ cũng tốt, thường xuyên cho đội viên phúc lợi, so với những đội trưởng khác tốt hơn nhiều, vì sao nhà tôi hết lần này tới lần khác không giống những người khác chứ?"