Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 240: Quan Hệ Huyết Thống (6)



Sở Đóa thể lực cũng không tính là quá tốt, đá vài vòng thì lại nghỉ ngơi, ngồi trên ghế thở hồng hộc.

Không bao lâu, Sở Phong cũng tới, cô thấy Sở Đóa ngửa mặt lên trời nhìn lê mây trắng, ngồi tại bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

Sở Đóa vô thức trả lời: "Em đang nhìn mây trên trời, trước kia lúc em khó chịu, em trong lòng lặng lẽ nghĩ, đem ưu sầu viết đưa cho mây, mây tan, ưu sầu cũng tan biến. Em rất ít đi ra ngoài, nhưng, em luôn có thể nhìn thấy rất nhiều mây."

Sở Phong giật mình, cô nhớ rõ Sở Đóa đã từng trải qua trượt chân rơi xuống nước, trong trí nhớ Sở Đóa cũng hầu như là một người nhát gan, không khí trâm lặng, bộ dạng sợ hãi, nhưng thời gian bây giờ còn không có phát triển xa như vậy, trên người Sở Đóa chỉ có để lộ u buồn.

Chỗ nào có thể không u buồn? Đời người luôn nói con gái suy nghĩ nhiều quá mẫn cảm, thế nhưng, Sở Đóa sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, hơn nữa bị Niên Xuân Hoa tận tâm chỉ bảo rằng mình không có phúc khí, mình là mệnh thấp kém, mỗi ngày đều bị chèn ép, cho dù là Lỗ Trí Thâm từ nhỏ sống trong loại hoàn cảnh này cũng sẽ trở nên u buồn mẫn cảm.

Sở Phong có chút bận tâm Sở Đóa là dấu hiệu của trâm cảm, nhưng may mắn, bây giờ từ trong mắt Sở Đóa cô nhìn thấy chỉ có u buồn nhàn nhạt, không phải u ám muốn chất.

Sở Đóa chưa từng đi học, đọc trong lời nói đã có chút cảm giác thi nhân, đây cũng là thiên phú của Sở Đóa.

Sở Phong lẳng lặng nghe Sở Đóa nói chuyện, Sở Đóa nói, kịp phản ứng, tràn ngập áy náy lại hèn mọn nói: "Lời em nói có chút kỳ lạ, em..."

Đôi mắt Sở Phong sáng rực, kiên định như trăng sáng: "Không kỳ lạ, chị cảm thấy lời của em nói rất tốt, giống như thơ ca. Về phần những người có khả năng nói em là người kỳ lạ? Chị nghe giáo viên ở trường học nói một câu, côn trùng mùa hạ không nói chuyện với băng, chị cảm thấy giáo viên nói rất đúng."

Mắt Sở Đóa có chút sáng lên: "Chị không cảm thấy em kỳ lạ?"

"Cái này có gì kỳ lạ? Chị, Sở Lê còn có anh của chị thường xuyên đi đến trường học nghe lén giáo viên giảng bài, làm thơ cũng phải cần thiên phú, nếu em đi học, giáo viên ngữ văn nhất định rất thích em."

Sở Đóa vô thức lộ ra ánh mắt khao khát, nhưng lại cảm thấy chuyện kia thật xa xôi, cô bé đỏ mặt: "Chị có thể thích em, cũng đã là chuyện em vui nhất."

Cám ơn mày, cây lựu, cô bé nói thầm trong lòng.

Sở Đóa nghĩ đến ngày đó lúc cô bé bị khoai lang dị dạng nhỏ nhét vào người, cô bé bưng lấy khoai lang dị dạng nhỏ, bị Sái Thuận Anh mắng lấy trút hết cảm xúc, khi đó cô bé căn bản không nhìn thấy con đường phía trước, là câu lựu của Sở Phong và Sở Thâm, để cô bé sau vô số lần chịu oan ức có thể ôm một chút xíu ánh sáng.

Người ta nói, chớ lấy việc thiện nhỏ mà không làm.

Sở Đóa nghèo khó, gầy yếu, bị trọng nam khinh nữ, nói như vậy con gái còn có thể nằm mơ, mộng tưởng về sau kì thi, nhưng Niên Xuân Hoa luôn mồm nói họ không có phúc, ngược lại là chỉ một điểm sáng cuối cùng cũng xóa đi. May mắn, Sở Phong Sở Thâm lại đưa một tia sáng mới đến.

Một quả lựu có uy lực lớn như vậy, Sở Thâm tựa như mặt trời nóng bỏng, Sở Phong thì ôn hòa như mặt trăng, lại thêm Sở Lê, Đại Tráng, họ vừa cứng rắn vừa mềm mỏng, có kiên định không thay đổi ý chí, loại ý chí này có thể phá tan hết thảy khó khăn trước mắt, biến bóng tối thành bình minh.

Đá cầu với Sở Phong, Sở Lê cùng Sở Đóa, một đám đã từng trải qua tổn thương tuổi nhỏ cùng nhau hỗ trợ nhau chữa khỏi tâm hồn, Niên Xuân Hoa và Phúc Đoàn cũng đã rửa sạch những thứ bẩn thỉu trên người. Phúc Đoàn ngồi trước lò sưởi, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, dựa vào hơi nóng trong lò sưởi mau chóng hơ khô tóc.