Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 32: Kinh Nghiệm (1)



Cái cảm giác buồn bã, uất ức, khó chịu và bị phân biệt đối xử nơi chốn đông người này, đã lớn dần lên trong tâm hồn bé nhỏ của cậu ấy.

Sở Phong nắm lấy tay của Sở Thâm, bàn tay truyền đến một cảm giác ấm áp đến lạ thường.

Sở Thâm đưa mắt nhìn em gái, người em vẫn như lúc nãy, đôi mắt tràn đầy những tia hi vọng. Sở Thâm dường như cũng đã bình tĩnh trở lại, đúng, họ mới vừa đi cắt cỏ, họ có tay có chân, những lời bà nội nói đều là giả dối.

Sở Phong nói: “Không đánh chết được chúng ta, thì chỉ có thể làm cho chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn thôi.”

Sở Phong dắt Sở Thâm đi về phía trước, khi nhìn thấy mọi người đang ngồi ở cửa nhà nghỉ chân tránh mưa, hai đứa trẻ liền đi tới chào hỏi một cách ngọt ngào và lễ phép, người này gọi là chú, người kia gọi là thím, những người này đều trong cùng một đội và đều có quan hệ họ hàng với nhau.

Mọi người cũng mỉm cười đáp lại, đồng thời cùng than vãn trong lòng.

Nhìn hai anh em nhà này, trên lưng còn mang một gùi cỏ đầy chặt thế kia, lại rất hiểu chuyện và đáng yêu, sao nhìn thế nào cũng không giống như loại người mà Niên Xuân Hoa đã nói?

Trái lại Niên Xuân Hoa bà ta đã chửi con dâu thì thôi đi, còn muốn giày xéo những đứa trẻ này? Cho dù nhà họ đã ra ở riêng nhưng lòng dạ con người này vẫn quá là độc ác.

Sở Phong dắt Sở Thâm tới chào hỏi thím hai Tống, thím hai Tống có vai vế rất lớn, Sở Phong nói: “Thím, thím ăn cơm chưa?”

Ở nông thôn, khi muốn chào hỏi ai đó thì người ta sẽ hay dùng câu “bạn ăn cơm chưa” để thay lời chào, đây là một dạng nghi lễ.

Thím hai Tống nở nụ cười dịu dàng đáp: “Thím cũng sắp ăn cơm, ba mẹ các con không có ở nhà, con với Thâm Thâm tới nhà thím ăn cơm đi?”

Sở Phong lễ phép trả lời: “Dạ không, cảm ơn thím, con và anh trai đang về nhà ăn cơm.” Sở Thâm cũng nói một cách dứt khoát: “Chúng con cảm ơn thím.”

Thím hai Tống nở nụ cười tươi như hoa.

Niên Xuân Hoa nhìn dáng điệu của hai anh em khi chào hỏi người khác, như thể họ đang rất ổn vậy, trong lòng bà ta lại chợt nổi cơn giận, nếu không phải tại con hồ ly tinh và hai đứa ranh con này, thì con trai bà ta đã đứng về phía bà ta rồi.

Bà ta nhổ xuống đất một miếng nước bọt: “Chúng mày ăn cái gì, suốt ngày chỉ biết có ăn, ba mày đi hái lá dâu thì gặp trời mưa, còn hai đứa chúng mày thì chỉ biết ăn thôi!”

“Vô phúc mới sinh ra những cái thứ ăn cháo đá bát này!”

Bầu không khí vui vẻ chợt trở nên khó xử, có người nghe được Niên Xuân Hoa cằn nhằn thì cũng lẩm bẩm thầm, gia đình Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc này hình như là rất xui xẻo, nếu không tại sao lại vô phúc như những lời Niên Xuân Hoa nói?

Mặc dù những lời đó có chút mê tín dị đoan, nhưng những lời Niên Xuân Hoa nói có vẻ rất hợp lý.

Sở Phong thấy vậy, lên tiếng: “Bà nội, lá dâu tích trữ trong nhà vẫn còn, ba mẹ cháu sẽ giao lá dâu khô cho đội sản xuất.”

Có lá dâu khô? Những lời này vừa nói ra, nét mặt gay gắt ban đầu của dân làng cũng trở nên nhẹ nhõm, có lá dâu khô đương nhiên là tốt rồi, gần đây gia đình Sở Chí Quốc thực sự rất khó khăn, bất cứ ai cũng đều không muốn gia đình nhà Sở Chí Quốc lâm vào con đường cùng, dù sao cũng cùng một đội, chưa kể đến việc tình cảm hàng xóm thân thích, nếu họ thực sự khó khăn thì vẫn phải giúp họ.