Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 321: Mẹ Con (3)



Trở lại đội sản xuất thứ chín, Sở Chí Quốc vội vàng xuống ruộng, Trân Dung Phương ở lại.

Cô ấy sờ xoáy tóc của hai đứa nhỏ: "Hai đứa các con..." Trân Dung Phương muốn nói mấy câu trích móc, nhưng vừa thấy dáng vẻ hai đứa nhỏ xám xịt, cô ấy không nói nổi gì nữa.

Hai đứa nhỏ cũng chỉ muốn chia sẻ với gia đình nên mới đi vào rừng cây nguy hiểm.

Trần Dung Phương lau nước mắt, đều do mình và Sở Chí Quốc, cô ấy bước quay ngạch cửa: "Tiểu Phong, Tiểu Thâm, lấy hai quả trứng gà tới đây."

Trân Dung Phương mở ra nồi, hòa vào bên trong mấy thìa nước ướp mướp, rồi xuống bếp lấy một ít vỏ măng phơi khô để nhóm lửa.

Sở Phong, Sở Thâm cầm hai quả trứng gà tròn xoe tới, cho rằng Trần Dung Phương muốn nấu trứng gà ăn.

Không ngờ sau khi bếp nổi lửa, Trân Dung Phương dùng củi gạt phần tro bếp ra, đặt hai quả trứng gà vào.

Đốt, đốt trứng?

Sở Phong và Sở Thâm kinh ngạc: "Mẹ, mẹ làm gì thế?"

Trân Dung Phương nói: "Lần này các con gặp phải chuyện lớn như vậy, bị dọa sợ. Trên rừng lại có ít người đi lại, hơn nữa thời gian này còn có liên quan đến Phúc Đoàn kia, mẹ cảm thấy rất tà đạo, mẹ làm chút cho các con."

Làm, làm như nào?

Sở Thâm ngốc: "Mẹ, không phải mẹ không mê tín sao?"

Ánh mắt Sở Phong cũng mơ hồ: "Mẹ, mẹ định làm cái gì?" "Mê tín là mê tín, phong tục là phong tục." Trân Dung Phương chưa nói ra, chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ Sở Phong, Sở Thâm này, Trần Dung Phương nguyện ý làm một số chuyện vô dụng, dù chỉ là để an tâm cũng được, cô ấy cũng không hại ai.

Trân Dung Phương thấy trứng bị đốt được rồi, kêu hai đứa nhỏ đứng yên, cô ấy nói: "Há mồm, hà một hơi."

Sở Phong và Sở Thâm lần lượt hà một hơi vào quả trứng bị đốt đen sì.

Trân Dung Phương lăn trứng từ đỉnh đầu Sở Phong, Sở Thâm đến trên cánh tay, trên chân bọn họ, rồi lại lần một vòng phía trước ngực và phía sau lưng.

Vừa lăn vừa nói: "... Cách núi gọi con, cách núi đáp, cách sông gọi con đi vòng quanh, gà gáy chó sủa dọa đến con, quỷ thần khiến con sợ, mau chóng đi lại theo đường cũ, đừng để người thân lo lắng."

Thì ra ở nông thôn, người lớn cho rằng linh hồn trẻ nhỏ yếu ớt, nếu bị sợ hãi, hồn trẻ sẽ chạy mất, buổi tối sẽ ngủ không ngon, thậm chí biến thành đồ ngốc.

Người lớn thường lấy một quả trứng đã đốt, cho trẻ hà một hơi hoặc ba hơi, sau đó để đứa trẻ đối mặt với nơi đưa trẻ bị sợ hãi rồi gọi hồn đứa trẻ trở về.

Đây là phong tục dân gian, không hại người, không lo tiên nữ, không thu tiền người khác tiên.

Trân Dung Phương cũng không mê tín, hiện tại làm như vậy, chỉ là bởi vì một tấm lòng mẹ từ ái.

Ánh mắt cô ấy trìu mến nhìn hai đứa nhỏ: "Được rồi, hiện giờ ăn trứng đi, trứng đốt ăn rất ngon."

Sở Thâm ngây ngốc hỏi một câu: "Mẹ, trứng này có cần lột vỏ không?"

"... Con đứa nhỏ này, con có thấy ai ăn trứng không lột vỏ không? Trứng đốt trong tro bếp, con ăn không lột vỏ để tiêu chảy à? Đã quên trước đó bác sĩ nói như thế nào rồi sao?" Sở Thâm chửi thầm, còn không phải do cậu ấy cảm thấy nghi thức này quá thân kỳ sao?

Sở Thâm há to mồm ăn luôn trứng gà, quả nhiên, hương vị ngon hơn trứng luộc nhiều.

Sở Phong cũng ăn từng miếng nhỏ hết quả trứng, ăn xong, Sở Phong nói: "Mẹ, con đi vệ sinh, vừa rồi trên đường không có nhà vệ sinh."

"Đi đi." Trần Dung Phương nói.

Sở Phong đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nước mắt lập tức không nhịn được mà cuồn cuộn chảy xuống.

Cô đã biết cô là ai, Sở Phong vẫn luôn cho rằng mình là người xuyên việt, thật ra không phải.

Thật ra cô hẳn nên sớm nghĩ đến thân phận của mình có vấn đề, nếu Sở Phong thật sự là người xuyên việt, vì sao cô chưa từng nhớ đến người nhà trước khi mình xuyên qua, không nghĩ tới nghề nghiệp trước khi mình xuyên qua?