Niên Xuân Hoa khen bản thân xong, bèn thấy người khác mang vẻ mặt kỳ quái, biểu cảm muốn cười mà không dám cười.
Mấy người già trong ruộng lắc đầu, ông năm Sở cũng ở trong ruộng này, ông ấy và vợ Chu Phương liếc nhau, đều cảm thấy Niên Xuân Hoa quá cặn bã.
Ông năm Sở đứng thẳng eo trong ruộng: "Niên Xuân Hoa, bà đừng ở đây tự làm mất mặt xấu hổ nữa. Bà tự mình thúc đẩy con trai và con dâu bà ly hôn, khiến cháu trai cháu gái của bà không có mẹ ruột, bà kiêu ngạo thật nhỉ? Bà tự làm bại hoại thanh danh của mình cũng không sao, đừng làm cho người khác cảm thấy nhà họ Sở chúng tôi cũng là loại gia đình không biết đạo lí làm người như vậy!"
Người đứng đối diện Niên Xuân Hoa cũng thầm tán đồng, làm gì có ai thấy con trai ly hôn lại vui vẻ như ăn Tết giống Niên Xuân Hoa vậy chứ?
Đầu óc bà ta không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng lẽ thật sự cho rằng sau này Sở Chí Bình còn có thể tìm được người tốt à?
Mang theo hai đứa con trai, cô gái nhà nào có chút lựa chọn đều sẽ không chọn làm mẹ kế người ta.
Đám người ông năm Sở lại nhìn Sở Chí Bình phía sau Niên Xuân Hoa, càng thêm khinh thường, đầu óc Niên Xuân Hoa ngu ngốc, nhưng Sở Chí Bình này lại càng dại dột đến mức lòng người kinh hãi.
Vợ chính là vợ của anh ấy, nếu đầu óc anh ấy tỉnh táo, sáng suốt, Niên Xuân Hoa có ác hơn thì có thể làm ra chuyện gì được?
Sở Chí Bình đại khái cũng biết người khác thấy thế nào vê mình, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Niên Xuân Hoa có hơi xấu hổ, nhìn đám người ngay cả chào hỏi cũng không muốn tiếp lời bà ta, không muốn tiếp chuyện, bà ta lập tức cảm thấy bị xem thường.
Thực tế, cảm giác của bà ta không sai, hiện giờ, mọi người quả thực xem thường bà ta.
Niên Xuân Hoa âm thầm nghĩ, chuyện này không đúng.
Đời này, phúc khí đều tiến vào cửa nhà, tuy rằng không mạnh giống đời trước, nhưng mà, không phải Chí Nghiệp cũng có được công tác tốt rồi sao?
Toàn bộ đội, cũng chỉ có Chí Nghiệp của bà ta có công việc tốt nhất.
Sao mọi người đều không tới nịnh bợ bà ta? Loại người Niên Xuân Hoa này, độc ác mà nóng nảy, bà ta nghĩ mình hơn tất cả mọi người, ai cũng phải tới nịnh bợ bà ta, chiều ý bà ta mới đúng.
Hiện tại, người khác không để ý đến bà ta, khỏi cần nói trong lòng bà ta khó chịu cỡ nào, cũng sắp tự khiến mình gấp gáp muốn chết rồi.
Niên Xuân Hoa cố ý nói vài câu thân phận hiện giờ của Sở Chí Nghiệp không giống xưa, lại nói mấy câu linh tinh hợp tác xã mua bán rất tiện, người khác xới đất thì xới đất, làm việc thì làm việc, không cho bà ta một ánh mắt nào.
Niên Xuân Hoa thật sự không nhịn được, lại nói câu: "Ai, đều là người giống người, vận may lại không giống nhau. Lúc trước có nhiều người như vậy cùng đi lấy hạt giống, sao chỉ có chú ba Sở và Chí Nghiệp cứu Diệp Công chứ?"
"Để nói ấy mà, vẫn là đầu óc tôi xoay chuyển nhanh, nếu không có tôi khi đó kêu Chí Nghiệp đi theo lấy hạt giống, nào có loại chuyện tốt này vào cửa?"
Bà ta nói rất phiên, một đội viên trước đó có chút qua lại với bà ta ngồi dậy: "Đúng vậy, chúng tôi không có ai có đầu óc nhanh nhạy như bà, kêu con trai chạy tới chỗ núi sụp, tay cũng tàn tật, đầu óc thông minh này của bà, chúng tôi đây không học được."
Niên Xuân Hoa:...
Bà ta hít vào rồi thở ra, cố gắng tự trấn định, quên đi Đám người này đang ghen ghét, đố ky nhà bà ta! Chờ sau này thấy chỗ tốt của công việc kia của Chí Nghiệp, đám người này còn không nhảy lên như phát điên chắc?
Đấn lúc đó, không chừng còn cầu xin nhà bà ta giúp đỡ công việc đâu.
Niên Xuân Hoa oán hận rời đi, cũng không nhìn thấy ở ruộng dốc phía xa hơn, có đám người chú ba Sở, Sở Chí Quốc đứng đó.
Sở Chí Quốc hoàn toàn không để ý đến những việc này, chỉ cắm đầu khom lưng làm việc.