Tam Ni khóc lóc nói: "Sau này lên cấp hai, nói không chừng chúng ta có thể học cùng trường trung học trong trấn. Em đã biết bắt ve, sẽ nhận chọc tâm sen, tới bên kia, em sẽ làm việc giúp mẹ."
Sở Thâm cảm thấy khóc thút thít rất mất mặt, nhưng cũng đỏ hốc mắt, Sở Phong càng rơi lệ lã chã.
Không thể để Bạch Giai Tuệ cùng Tam Ni trở về, nhà mẹ đẻ kia, hoàn toàn không phải nơi tốt đẹp.
Trước đây, Sở Phong nhìn Bạch Giai Tuệ đời trước mang theo Tam Ni đã u buồn thành bệnh rời khỏi nhà Niên Xuân Hoa phát đạt.
Nhưng mà, ba mẹ Bạch Giai Tuệ cảm thấy chuyện này rất mất mặt, kêu cô ấy cút, còn nói cô ấy quá ngu xuẩn, vì một đứa con gái sớm muộn gì cũng là người nhà người khác mà rời khỏi phúc khí.
Đời này, nhà Niên Xuân Hoa không bằng trước, nhưng Sở Chí Nghiệp có được "Chén vàng", ba mẹ Bạch Giai Tuệ vẫn sẽ như thế.
Hơn nữa, thiếu thốn vật chất, vận mệnh của Bạch Giai Tuệ và Tam Ni rất có khả năng là: Bạch Giai Tuệ bị ba mẹ bắt tái giá, Tam Ni lặp lại số mệnh bị nuôi dạy thô bạo, mười mấy tuổi đã bị gả ra ngoài để lấy lễ hỏi.
Cho nên, hiện giờ Bạch Giai Tuệ cũng không kiên định nói phải về nhà ba mẹ.
Với mức độ tỉnh táo của cô ấy, cô ấy thật ra có thể biết được trở về không phải nơi tốt. Chỉ là cô ấy tấc đất không thuận theo, phiến ngói không như ý, cô ấy không có lựa chọn khác.
Chỉ có thể chọn một con đường có chút quen thuộc trong muôn vàn con đường tồi tệ.
Sở Phong kiên định nói: "Thím hai, nếu không thì hai người đừng đi nữa?" Sở Thâm cũng không muốn Tam Ni, thím hai đi, cũng gật đầu, Bạch Giai Tuệ cười khổ: "Tiểu Phong, sao thím có thể ở nhà các cháu cả đời được? Người khác nói cũng không dễ nghe."
Đấn lúc đó người khác nói, cô ấy ly hôn rồi câu dẫn Sở Chí Quốc thì làm sao bây giờ?
Đừng xem thường sự độc ác của nhân tính.
Thời đại này, ở nông thôn, ngoại trừ con gái một duy nhất, phụ nữ không có nhà cửa. Sau khi con gái duy nhất gả đi, rời khỏi đây, cũng không có nhà cửa.
Càng đừng nói đến nhà Bạch Giai Tuệ còn có anh trai, cô ấy thực sự không có nơi nào để đi, cho nên trước kia Niên Xuân Hoa mới dám ức hiếp cô ấy như vậy.
Dự định của Bạch Giai Tuệ chính là, trở vê nhà ba mẹ, nhiều nhất cũng chính là bị ghét bỏ phải ở phòng chứa củi. Nếu ba mẹ ép cô ấy tái giá, rời xa khỏi Tam Ni, cùng lắm thì cô ấy liều chết không gả.
Đến lúc đó, cô ấy liều mạng kiếm công điểm, chỉ cần có thể nuôi Tam Ni học xong cấp hai, Tam Ni có thể tìm được công việc, vậy cô thế nào cũng được.
Sở Phong dò hỏi: "Thím hai, thím là vì chuyện nhà cửa sao?"
"Trước đó cháu có nghe Đan Thu Linh nói vê chuyện nhà cửa, hôm qua cháu ở đội phúc nghiệp nghe thấy mấy người ông ba thảo luận, nói nếu thím thật sự ly hôn, sau đó đăng ký hộ khẩu ở đội sản xuất số thứ chín, dựa theo quy trình, đội sản xuất thứ chín có thể chia cho thím đất xây nhà."
Đây là đường ra duy nhất mà thời đại này cho phụ nữ ly hôn.
Chỉ là, đại đa số phụ nữ ly hôn, nhà mẹ đẻ sẽ không giúp đỡ, nhà chồng trước càng không, gần như không có ai chọn như vậy.
Đại đa số là lựa chọn quay về nhà ba mẹ, bị ba mẹ vội vàng đưa đi tái giá với một người đàn ông khác, có lẽ có thể có tương lai tốt đẹp, có lẽ là từ một cái hố lửa này nhảy đến một cái hố lửa khác. Bạch Giai Tuệ sửng sốt, chính cô ấy cũng chưa nghĩ tới chuyện này, một mình cô ấy làm sao xây nhà được, ở đội sản xuất thứ chín, cô ấy ly hôn với Sở Chí Bình, theo lý, đội sản xuất thứ chín không còn ai là người thân của cô ấy.
Cũng chỉ có Tiểu Phong còn gọi cô ấy một câu thím hai.