Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 347: Ba Tai Họa (5)



Sái Dân Đắc nói: "Được rồi, được rồi. Nhà anh ăn một quả trứng gà mà lại phiên phức như vậy, kéo tới kéo lui, đứa nhỏ đi theo tôi đó là hưởng phúc. Anh cũng không cần sợ nuôi Đại Tráng vô ích, sau này cho dù anh chết lên núi, tôi cũng vẫn để cho Đại Tráng đến dập đầu cho anh rồi đưa quan tài anh lên núi."

"Đại Tráng cũng nhớ kỹ, sẽ không quên anh."

Sở Chí Mậu nhìn Sái Dân Đắc vô sỉ.

Sái Dân Đắc nói: "Anh là anh rể ruột của tôi, tôi còn có thể hại anh sao? Anh xem hiện tại là điều kiện của mình là gì, mỗi một phần tiền kiếm được đều phải đóng vào cho công chung, mà công chung lại đưa cho nhà con trai út. Tôi hỏi anh với tình hình như thế này, năm sau Đại Tráng có tiên đi học không? Anh không có!"

"Đại Tráng đi theo tôi, tôi cam đoan chỉ cần thằng bé có thể học thì bao lâu tôi cũng có thể cung cấp cho nó."

Sái Dân Đắc nói lời này, trong lòng Sở Chí Mậu có thể nói chính là sự vạch trần và buộc tội.

Anh ấy quả thật không biết năm sau Đại Tráng đi học thì tiền đâu ra, điểm công anh ấy kiếm được đều ghi vào trong công chung, cuối cùng thì sao?

Trong công chung tiêu xài rất lớn, hơn nữa có cái gì cũng tăng cường cho Phúc Đoàn và Sở Chí Nghiệp.

Trứng gà là nông sản vốn có thể bán được đều bị Phúc Đoàn ăn sạch, hiện tại Phúc Đoàn ăn trứng gà chính là tiêu tiền.

Cứ như thế này, năm tới làm thế nào có tiên để đi học! Sở Chí Nghiệp có tiền lương thì còn có thể tích góp được, có thể nghĩ cũng biết, số tiền kia nhất định cho đứa nhỏ nhà chú út đi học, không phải cho con của anh ấy.

Ngoan ngoãn thì chính mình và con trai của mình đều phải thành bùn dưới chân nhà chú út.

Sở Chí Mậu không ngừng tính toán trong lòng, lúc này Lý Tú Cầm thấy anh ấy hình như ngây ngẩn cả người, đi lên muốn lấy đi bát sứ trắng.

Sở Chí Mậu phản ứng lại, không cho cô ấy lấy đi, tranh đoạt hai bên, nghe được một tiếng giòn vang lên, bát sứ trắng từ trên xuống rơi xuống vỡ vụn thành hai nửa, canh trứng gà bên trong cũng đổ xuống đất.

Lý Tú Cầm, Sở Chí Mậu:...

Sở Chí Mậu bỗng nhiên cảm thấy thoải mái. Được, muốn cướp đúng không. Lý trí của anh ấy cũng bị đập vỡ cùng với cái bát này.

Bây giờ vỡ rồi không ai ăn là tốt nhất!

Sở Chí Mậu hung tợn giẫãm một chân lên canh trứng gà nói: "Ai cũng đừng mong được ăn! Phần trứng gà của nhà các người đã bị một mình Phúc Đoàn ăn hết từ lâu rồi. Bây giờ là trứng gà của nhà chúng tôi. Người nhà chúng tôi không được ăn, dù là cho chó ăn cũng không thể để cho những người còn lại ăn."

Phúc Đoàn cắn chặt cánh môi, cho tới bây giờ cô ta không ngờ tới sẽ nghe được những lời như vậy.

Cô ta chỉ ăn trứng gà, vậy mà trong nhà lại có người có ý kiến lớn như vậy.

Cô ta mang đến may mắn lớn như vậy cho gia đình, Phúc Đoàn cũng không ngờ cái gọi là "may mắn" kia của mình vốn không mang đến chút lợi ích cho nhà con trai thứ hai và thứ ba.

Ngược lại bởi vì đủ loại bất công mà gieo tai họa trong lòng người ta, hại nhà con hai và con ba trở thành như bây giờ.

Nhưng lúc này Phúc Đoàn rất oan ức, theo phán quyết "may mắn" của mình thì chính Sở Chí Mậu là người đến cướp đồ của cô ta trước.

Vì thế, khi Sở Chí Mậu ngồi xổm xuống dọn dẹp mảnh vỡ bát sứ trắng, xoẹt một tiếng, Sở Chí Mậu bị mảnh vụn cứa đứt tay. Phúc Đoàn mừng thầm.

Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ tới, đây chính là khởi đầu cho thời khắc tối tăm nhất của mình ngày hôm nay.

Vốn Sở Chí Mậu vẫn còn một bụng tức giận, lúc này tay bị cứa, anh ấy là một người đàn ông không sợ đau nhưng cơn tức giận không rõ trong lòng lại trỗi dậy.

Sở Chí Mậu cũng không nhặt mảnh sứ còn sót lại nữa gân cổ họng lên mắng một câu tục tu: "Con trai của ông đây đến một quả trứng gà cũng không được ăn, mà người khác mỗi ngày đều được ăn, cũng không sợ ăn đến ruột thủng bụng nát! Mảnh vỡ này, ai ăn nhiều nhất thì người đấy đi mà thu dọn!"