Ngay cả Phúc Đoàn dục vọng trong lòng cũng đang tính toán lúc nào có thể lại thể hiện may mắn của mình.
Lúc này cô ta lăn qua lộn lại không thể nào ngủ được, trong bụng con sâu háu ăn cứ bò tới bò lui. Trước kia mỗi ngày đều được uống nước đường đỏ, những thứ quý giá đến đâu Phúc Đoàn cũng uống đến chán.
Nhưng hôm nay không được uống, trong lòng cô ta liền lăn qua lộn lại không được tự nhiên, nước miếng suýt chút nữa chảy ra.
Ngay cả Phúc Đoàn cũng bắt đầu tính toán làm thế nào để có được đồ đạc trong nhà.
Hiện giờ cả nhà trên dưới cũng chỉ có Lý Tú Câm và Sở Chí Nghiệp không để mắt đến những chuyện lông gà vỏ tỏi ở trong nhà.
Sở Chí Nghiệp thì nghĩ làm thế nào để làm tốt "chuyện lớn" kia, chỉ cần làm thành "chuyện lớn" này sau này anh ta có thể trở mình, toàn bộ đội sản xuất, phải nói là toàn bộ xã đều không ai dám đắc tội với anh ta nữa.
Mà Lý Tú Cầm lại không ngừng suy nghĩ mấy đứa con của mình tại sao không giống với trẻ con nhà khác.
Lý Tú Cầm thật sự không nhịn được, hỏi: "Chí Nghiệp, anh nói xem mấy đứa Hướng Đông, Hướng Tây đã xảy ra chuyện gì?"
Sở Chí Nghiệp cau mày, lúc này anh ta đang suy nghĩ chuyện lớn, vốn không kiên nhẫn nghe một người phụ nữ như Lý Tú Cầm nói những chuyện linh tỉnh ở trong nhà, nhưng vừa nghe đến con mình, vẫn hỏi: "Làm sao vậy? Hướng Đông và Hướng Tây không phải vẫn rất tốt sao?"
Lý Tú Cầm nói: "Anh xem Sở Phong và Sở Thâm thật sự rất khó chịu với Phúc Đoàn, thường xuyên trốn tránh xa lánh Phúc Đoàn. Anh lại nhìn mấy đứa Đại Tráng nữa cũng dám tranh đồ với Phúc Đoàn, cho dù là tính tình Nhị Ni yếu một chút cũng không muốn ở trước bữa ăn nói cảm ơn với Phúc Đoàn."
Nghe cô ấy nói chuyện nửa ngày mà không nói lên vấn đề gì, Sở Chí Nghiệp không kiên nhẫn nói: "Em nói mấy thứ này làm gì chứ? Cùng lắm thì những người này sau này cũng là con nhà nông, họ có thể có tiên đồ gì. Phúc Đoàn ghi dưới danh nghĩa của anh, sau này thân phận của nó sẽ khác."
Lý Tú Câm cũng không biết nói như thế nào, miệng cô ấy ngốc, thật vất vả mới làm rõ được quan hệ.
Cô ấy nói: "Em không có vấn đề gì với Phúc Đoàn, chỉ là... Trẻ con bình thường đều không hiểu chuyện, thấy Phúc Đoàn mỗi ngày ở nhà chúng ta ăn uống thỏa mái, chính bọn họ lại không có, quả thật trẻ con phải ganh ty với Phúc Đoàn. Ngoại trừ hai người Học Văn và Học Võ kia không hiểu sao lại thích Phúc Đoàn."
"Nhưng em lại có cảm giác rất kỳ quái, tại sao Hướng Đông và Hướng Tây cũng không quá thích Phúc Đoàn nhưng lại không hề có dấu hiệu muốn tranh giành với Phúc Đoàn chứ? Điều này không phải rất kỳ lạ sao?"
Điều này là không hợp lý.
Chuyện liên quan đến con cái, Lý Tú Cầm luôn không khỏi suy nghĩ nhiều hơn.
Sở Chí Nghiệp thì cảm thấy mình thông minh, đắc ý cười: "Cái này gọi là kỳ lạ gì chứ? Bọn họ là con của anh, thông minh như anh. Chúng biết Phúc Đoàn có phúc nên mới không cùng tranh giành với nó, đây mới là người thông minhl"
Lý Tú Cầm nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của chồng mình liền cảm thấy không giống.
Cô ấy đi tới đi lui trong phòng cũng không ngủ được nên quyết định đi hỏi Hướng Đông, Hướng Tây và con gái Sở Bưởi.
Vừa vào phòng thấy mấy đứa nhỏ đã ngủ, Lý Tú Cầm gọi bọn nhỏ dậy, Sở Hướng Đông và Sở Hướng Tây ngủ buồn, dụi mắt nói: "Mẹ, làm sao vậy? Có chuyện gì thế?"
Lý Tú Cầm thay đổi phương thức nói ra nghi vấn của mình để hỏi chúng, cố gắng tìm hiểu những gì bọn trẻ nói, nhưng câu trả lời nhận được lại làm cho cô ấy chấn động.
Sở Hướng Đông, Sở Hướng Tây kinh ngạc nói: "Mẹ, sao mẹ lại có suy nghĩ đó? Phúc Đoàn có phúc, chúng con đều không bằng Phúc Đoàn, cống hiến cho gia đình cũng không nhiều như Phúc Đoàn, chúng con ở dưới Phúc Đoàn, đó là chuyện nên làm."
"Bà nội nói không sai, quả thật chúng con không xứng ăn trứng gà."