Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 366: Bị Bẩn (6)



Thời đại này quả thật là như vậy, Trương Thiến, Sái Thuận Anh đều rất có cảm xúc, vừa nói đến chuyện này, quan hệ của hai người hình như đã gần gũi hơn một chút.

Trương Thiến nói: "Trong cuộc đời của phụ nữ chúng ta ai là người thân nhất? Đó chính là đứa con mà chúng ta sinh ra. Nói trắng ra, ba mẹ có thể ghét bỏ chúng ta là con gái, mẹ chông ghét bỏ chúng ta là người ngoài, chồng là thứ không đáng tin cậy. Chỉ có con cái cùng với chúng ta là máu mủ tình thâm. Nếu chị ngược đãi Nhị Ni, để mặc cho người khác chà đạp con bé, vậy chị có thể đã đi sai đường."

Sái Thuận Anh lau nước mắt, một câu cũng không nói nên lời.

Một lúc lâu sau cô ấy mới nói: "Nhưng tình hình của gia đình chị..." Cô ấy là một người mẹ, năng lực của cô ấy cũng có hạn.

Trương Thiến lắc đầu: "Chị có bị ngốc không? Hôm nay Dân Đắc trở về nói chút tình huống, anh rể cũng không phải hoàn toàn mặc kệ mọi chuyện. Nếu như muốn em nói thì anh rể là muốn mặc kệ trưởng quỹ thôi, chị không để anh ấy làm như vậy là được. Sau này cho dù anh ấy có làm chuyện gì chị cũng đều đồng ý. Ngày rộng tháng dài như vậy em xem anh rể có sốt ruột hay không."

Sái Thuận Anh vừa nghe đây là một ý hay.

Cô ấy lại nói chuyện với Trương Thiến một lát, Trương Thiến nắm lấy tay cô ấy nói: "Đời này em không thể có con của mình. Nói một câu không biết xấu hổ, nếu thật sự chị không thân thiết được với Nhị Ni, chị đưa Nhị Ni cho em đi."

"Em cam đoan đối xử với Nhị Ni như con gái ruột của em."

Cứ như vậy, sau khi Sái Thuận Anh và Nhị Ni về nhà, tuy rằng vết nứt giữa hai mẹ con đã sớm không thể bù đắp nhưng Sái Thuận Anh vẫn không để Nhị Ni tiếp tục làm việc nhà như trước. Sái Thuận Anh không còn giống con trâu già ngày xưa nữa. Bây giờ cô ấy chỉ giúp đỡ làm một số chuyện thuộc phận sự của mình mà thôi. Thời gian còn lại cô ấy liền khâu vá cho Sở Chí Mậu cùng ba đứa nhỏ.

Nhị Ni cũng không phải làm trâu làm ngựa nữa. Đại Tráng càng chú ý trông nom cô bé cẩn thận hơn.

Vì thế, Niên Xuân Hoa vốn nghĩ Sái Thuận Anh và Nhị Ni là người làm việc chính, lúc này liền choáng váng. Điểm công của nhà bọn họ thật sự quá ít, Niên Xuân Hoa chỉ có thể kêu người lớn liều mạng đi làm, công việc trong nhà người lớn không thể nào làm được chỉ có thể chia cho mấy đứa nhỏ.

Dưới tình huống nhân lực không đủ, nhà con trai thứ ba cố gắng công bằng, đứa nhỏ nhà con trai thứ hai bị kéo ra ngoài làm việc, Phúc Đoàn cũng không thể không gia nhập đội quân làm việc.

Bây giờ Phúc Đoàn cũng giống như những đứa trẻ khác, phải cho lợn, cho gà ăn, băm rau cho lợn, trộn thức ăn cho gà. Nếu như bị đám người Sở Chí Mậu thấy Phúc Đoàn không làm việc, chỉ có người khác làm, vậy thì Sở Chí Mậu sẽ lập tức kêu con mình không làm nữa cũng không cho Sái Thuận Anh làm.

Lúc này anh ấy đang đòi lại sự công bằng.

Không có dinh dưỡng từ trứng gà và nước đường nâu, Phúc Đoàn tự mình làm việc lại rất chậm chạp. Công việc người khác rất nhanh có thể làm xong mà cô ta lại dây dưa nửa tiếng đồng hồ. Dưới tình hình này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng của Phúc Đoàn lần đầu tiên khô gầy đi, mặt bắt đầu vàng vọt, tóc cũng chẻ ngọn.

Ngay cả những bộ quần áo đẹp đẽ trên người cô ta cũng không còn được giữ nguyên như cũ, bẩn rất nhiều, còn nhiều vết bẩn không giặt sạch được.

Hôm nay đội nấu rễ bản lam cho các thành viên trong đội uống để ngăn ngừa bệnh truyền nhiễm.

Mùa thu chuyển sang mùa đông là thời điểm dễ bị bệnh nhất, thói quen nấu rễ bản lam uống đã có từ khi thành lập đội.

Nhà nào cũng mang theo bát từ nhà đi, múc nước thuốc rễ bản lam từ chậu thuốc lớn để uống.

Hôm nay nước thuốc rễ bàn lam là Sở Phong và Ngụy Nguyên cùng nhau nấu.