Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 394: Bệnh Viện (1)



Diệp Quân Chỉ nói: "Tôi trả tiền xe cho cậu. Hiện tại chân Phúc Đoàn bị thương, không thể đi lại lung tung, lúc này là thời cơ tốt nhất để chúng ta đi điều tra quá khứ của cô ta."

Sở Phong có chút ngượng ngùng nói: "Tôi sẽ trả lại cho cậu."

"Không sao."

Sở Phong và Diệp Quân Chi tuổi còn nhỏ, nghĩ cũng biết rằng Trân Dung Phương và Sở Chí Quốc sẽ không dễ dàng đồng ý cho Sở Phong đi thành phố với cậu bé.

Tuổi còn quá trẻ, nếu bị lừa bán thì sao?

Nhưng Diệp Quân Chi nói không sai, trong khoảng thời gian này Phúc Đoàn bị thương, hành động bị hạn chế, đích thật là cơ hội ngàn năm có một.

Vì thế thừa dịp ngày hôm sau ra ngoài, Sở Phong nói với Sở Thâm, cô hy vọng nói: "Anh, anh nhất định phải giúp em giấu chuyện này không để cho ba mẹ biết, nếu không sẽ không kịp mất."

Nhưng Sở Thâm cũng không muốn.

Sở Thâm không hề vui vẻ nói: "Anh không đồng ý. Em gái lúc trước Cố Đình Sâm muốn hại em như thế nào em quên rồi sao? Diệp Quân Chi và Cố Đình Sâm là họ hàng. Anh không tin được cậu ta."

Nhà bọn họ có quyền có thế, cho dù Sở Phong thật sự xảy ra chuyện gì thì họ rất có thể không có cửa mà cầu xin.

Sở Phong hiểu được sự lo lắng của Sở Thâm, nhưng mà Diệp Quân Chỉ và Cố Đình Sâm không giống nhau. Hiện tại Diệp Quân Chi bị bệnh đến như vậy, cậu bé và Sở Phong có chung một kẻ địch.

Sở Phong nói hết chuyện Diệp Quân Chi vì Phúc Đoàn mà bị liên lụy cho Sở Thâm nghe. Sở Thâm cau mày thật chặt, tuy rằng không chống đối với Diệp Quân Chi như vừa rồi, nhưng rõ ràng cậu ấy vẫn không đồng ý cho Sở Phong đi xa đến thành phố cùng cậu bé.

Cậu ấy nói: "Nếu em đi thì em phải đưa anh đi cùng."

Dù sao tốt xấu gì thì Sở Thâm và Sở Phong cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Sở Phong suy nghĩ một chút, vẫn từ chối: "Anh, nếu cả hai chúng ta đều đi ra ngoài, hôm nay ba mẹ nhất thời không tìm thấy chúng ta, nhất định sẽ rất lo lắng, đến lúc đó kinh động người khác thì cũng sẽ bị Phúc Đoàn biết."

"Em điều tra lai lịch của Phúc Đoàn ở bên ngoài, anh ở bên trong ổn định tất cả mọi người. Đồng thời, nếu em thật sự không trở về, anh cũng có thể nói cho ba mẹ biết em và Diệp Quân Chi đi ra ngoài."

"Anh, anh nhất định phải tin tưởng em."

Sở Phong kiên định nhìn Sở Thâm, Phúc Đoàn "may mắn" không dễ đối phó như vậy, có đôi khi, thậm chí sẽ làm cho Sở Phong sinh ra một loại cảm giác khủng hoảng "Phúc Đoàn thật sự là người sao?".

Hiện tại, tuổi Phúc Đoàn còn nhỏ, nếu như không thể tìm được lai lịch về Phúc Đoàn vào lúc này, chờ đến khi Phúc Đoàn lớn lên, bi kịch của cả nhà Sở Phong còn có thể tái diễn lần nữa.

Nhiều nhất chỉ là một cách bi kịch khác mà thôi.

Sở Thâm siết chặt tay, cho tới nay, Sở Thâm đều mơ hồ cảm thấy em gái biết chút gì đó, hơn nữa em gái so với cậu ấy càng kiên định, thông minh hơn.

Sở Thâm suy nghĩ một chút về trước kia đối mặt với sự liêu lĩnh của Phúc Đoàn và Sở Phong cẩn thận, bây giờ có thể làm cho Sở Phong cẩn thận đi vào thành phố tìm chân tướng, chỉ sợ cơ hội này quả thật chỉ là thoáng qua.

Cuối cùng, Sở Thâm lựa chọn tin tưởng Sở Phong.

Cậu ấy gật đầu: “Anh biết, nhưng em phải trở lại trước tối nay, nếu không, anh sẽ ngay lập tức nói với ba mẹ, bọn anh sẽ đi tìm em.”

Sở Thâm vẫn rất căm ghét Phúc Đoàn, rất muốn chứng minh bản thân cho dù bị nhục mạ là "bệnh dịch gà” cũng có thể mạnh hơn so với Phúc Đoàn có phúc.

Nhưng giờ phút này, cậu ấy nói với Sở Phong: "Phúc Đoàn không quan trọng như vậy, cùng lắm thì sau này cả nhà chúng ta rời khỏi đội sản xuất số 9, không bao giờ trở lại nơi này nữa. Không có gì quan trọng hơn sự an toàn của em, em gái."

Lúc này, Sở Thâm mới hiểu được vì sao trước kia Sở Phong đối mặt với Phúc Đoàn vẫn luôn cẩn thận như vậy, vẫn lấy tránh né làm đầu.