Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 399



Nói tới đây, Lưu Giai Ni lại rùng mình một cái, sắc mặt rõ ràng thay đổi. Cô ấy cúi đầu, môi run rẩy, không biết đang nói cái gì.

Diệp Quân Chi và Sở Phong chỉ có thể ngừng hỏi, bác sĩ gọi các cô ra ngoài: "Trước kia cũng vậy, mỗi lần nói đến đứa con gái nhỏ này, cô ấy đều sẽ mất khống chế cảm xúc."

Sở Phong hỏi: "Bệnh tình của cô ấy có liên quan gì đến đứa con gái nhỏ này không?"

Nữ bác sĩ suy nghĩ một chút: "Đúng. Bây giờ chúng tôi chia các triệu chứng tâm thân thành một số loại. Một số bệnh nhân là do bị bệnh làm ảnh hưởng tâm sinh lý, sau đó dẫn đến kích thích dopamine phân bố mất cân đối, gây trâm cảm tâm thần hoặc bồn chồn. Những người khác là do kích thích từ bên ngoài, sau đó dẫn đến tổn thương tâm sinh lý. Tình trạng của cô ấy là trường hợp thứ hai."

"Hẳn là lúc Lưu Giai Ni ở nhà, cô con gái nhỏ kia đã từng tạo ra kích thích rất lớn đối với cô ấy. Tuy nhiên cụ thể là kích thích gì thì cô ấy chưa từng nói."

Một đứa con gái nhỏ có thể tạo ra một kích thích lớn như vậy đối với mẹ mình có vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng trong bệnh viện tâm thần, tất cả mọi thứ đều có thể.

Bệnh nhân ở đây đều có thể đã gặp phải bất kỳ cái ác nào của bản chất con người.

Sở Phong và Diệp Quân Chi thì chắc chắn, con gái ruột của Lưu Giai Ni chính là Phúc Đoàn.

Bây giờ là lúc nữ bác sĩ tan làm đi ăn cơm. Trước khi đi cô ấy nói: "Bây giờ các cháu đừng kích thích cô ấy nữa, có chuyện gì thì buổi chiều hãng nói."

Diệp Quân Chi và Sở Phong gật đầu, chờ đến khi không nhìn thấy bóng lưng nữ bác sĩ nữa, Diệp Quân Chi và Sở Phong ngồi ở trên ghế hành lang, cậu bé hỏi: "Bây giờ cậu định làm thế nào?"

Lưu Giai Ni bị bệnh, không thể phối hợp điều tra với bọn họ.

Sở Phong suy nghĩ một lát nói: "Có một cách nhưng tôi không muốn làm như vậy."

Diệp Quân Chi kinh ngạc: “Cách gì?”

"Vì giới tính và tuổi tác của tôi nên cô ấy có thể sẽ nhận nhầm tôi thành Phúc Đoàn. Phúc Đoàn thích nhất làm một động tác chính là vò vò quần áo của mình rồi cắn môi. Nếu như tôi làm như vậy, lại gọi cô ấy một câu mẹ. Có lẽ cô ấy sẽ nhầm ta là Phúc Đoàn, sẽ nói với tôi cái gì đó."

Không thể không nói, biện pháp này của Sở Phong rất có khả năng thành công.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Lưu Giai Ni thấy cô đã sợ hãi, nhận nhầm. Nếu Sở Phong cố tình giả làm theo thì Lưu Giai Ny nhất định sẽ nhận nhầm tiếp. Bây giờ bác sĩ cũng không có ở đây, Sở Phong hoàn toàn có thể làm như vậy.

Diệp Quân Chi lẳng lặng nhìn cô.

Sở Phong nói: "Nhưng tôi không muốn, cũng không thể làm như vậy. Cô ấy bị bệnh, bị bệnh vì một số tình huống bi thảm, chúng ta không thể lừa dối cô ấy như một kẻ ngốc được. Cô ấy vốn đang uống thuốc và bị bệnh. Nếu lần này tôi đi kích thích cô ấy một chút, liệu bệnh tình của cô ấy có thể sẽ trở nên nghiêm trọng hơn không?"

Sở Phong muốn tra được chân tướng, cũng muốn phá giải may mắn của Phúc Đoàn. Nhưng mà cô không cảm thấy tất cả nên dựa trên bi kịch của Lưu Giai Ni.

Nếu như làm như vậy, cô và Phúc Đoàn có gì khác nhau?

Diệp Quân Chi im lặng nhìn Sở Phong.

So với Sở Phong thì Diệp Quân Chi tàn nhẫn hơn nhiều. Nếu là mình thì cậu bé có thể sẽ lừa gạt Lưu Giai Ni. Nhưng Diệp Quân Chi nhớ đến khuôn mặt đầy gió sương của Lưu Giai Ni, cuối cùng thở dài.

Lưu Giai Ni ở bệnh viện hơn một năm, không có ai đến thăm cô ấy.

Cậu bé muốn biết sự thật cũng không cần phải tuyệt đường một người phụ nữ đáng thương.

Diệp Quân Chi đồng ý với lời của Sở Phong: "Được."

Đồng thời, trong lòng cậu bé sự đề phòng đối với Sở Phong cũng tản đi rất nhiều. Sở Phong có điểm mấu chốt, có lòng tốt, cho dù lai lịch của cô là gì thì cô và Phúc Đoàn đều có bản chất khác nhau.