Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 437: Rơi Xuống Nước (2)



Trương Thiến càng muốn dung túng cho Sở Học Văn, Sở Học Võ chơi với Phúc Đoàn, hai em này dần dần hư ra, sau đó con ruột của cô ấy mới có tiền tiêu.

Bằng không hai cậu bé lớn như vậy, đi học tốn biết bao nhiêu tiền? Cưới vợ tốn biết bao nhiêu tiền?

Trương Thiến cười với Sở Học Văn, Sở Học Võ nói: "Bảo vệ em gái Đoàn Đoàn thật tốt, đừng để nó ngã xuống."

Hai anh em Sở Học Văn nghiêm túc gật gật đầu: "Dì Trương, dì còn tốt hơn mẹ bọn cháu."

Trong lòng Trương Thiến không khỏi coi thường hai cậu nhóc này, mặt ngoài lại nói: "Đó là điều dì nên làm."

Cứ như vậy, Trương Thiến giặt quần áo ở chỗ nào, Sở Học Văn, Sở Học Võ thì chơi với Phúc Đoàn. Mấy người bọn họ chơi với nhau, vừa vặn Bạch Giai Tuệ với Tam Ni cũng giặt quần áo ở một chỗ khác trên tảng đá xanh.

Sở Học Văn, Sở Học Võ không chút phản ứng khi thấy mẹ và em gái ruột của bọn chúng tới, chỉ vây quanh cài hoa với Phúc Đoàn.

Bạch Giai Tuệ thì dứt khoát không thèm quan tâm đến bọn họ, chỉ quan tâm Tam Ni.

Bà Bạch thấy cảnh tượng này, nói một câu với Sở Học Văn, Sở Học Võ: "Nhà người khác cho dù là thân thích, cũng không dễ dàng cắt đứt như vậy, hai đứa thì thật giỏi, đến chính mẹ ruột với em gái ruột cũng không cần."

"Giai Tuệ cũng không hề có lỗi gì với hai đứa."

Sở Học Văn Sở Học Võ bướng bỉnh không chịu trả lời, mấy ngày nay rất nhiều người nói bọn chúng bất hiếu rồi.

Hai người bọn chúng cũng phản nghịch lại, người khác càng nói, bọn chúng càng phản cảm.

Bà Bạch thở dài, không khỏi nhìn lại Phúc Đoàn ngây thơ đứng yên lặng ở một bên.

Bà Bạch vừa thấy cô bé, liền có một trận oán hận bùng lên trong lòng, bà ấy không khỏi mang theo giọng nói oán giận, nặng lời nói: "Còn cả Phúc Đoàn nữa, lời nói có chút khó nghe, nhưng dù sao cháu cũng không phải ruột thịt của nhà người ta."

"Quấy phá nhà người khác đến mức không khí ngột ngạt, không có cháu cần gì phải chịu đựng."

Lời này, nói thì rất nặng.

Bình thường mọi người nghĩ cho lòng tự trọng của Phúc Đoàn, nên chưa bao giờ nói lời như vậy.

Ngày hôm nay coi như bà Bạch cực hận cô bé rồi.

Quả nhiên sắc mặt Phúc Đoàn liền thay đổi, cắn chặt môi, gần như cắm nát lòng bàn tay.

Bà Bạch... Sao có thể nói cô bé như vậy?

Sở Học Văn Sở Học Võ cũng lập tức ra mặt thay Phúc Đoàn: "Sao bà có thể nói như vậy chứt"

Bà Bạch nói: "Tại sao bà không thể nói như vậy? Chỉ vì mỗi ngày nó đều chọc phổi người ta, nói người ta không có phúc, nên bà không thể nói mấy lời thật lòng sao? Nó không phải em ruột của hai đứa, mẹ ruột của nó tình nguyện ngồi tù, cũng sợ ở bên cạnh nó."

Lời này, thật sự đâm vào trong lòng Phúc Đoàn, khiến cho cảm giác ưu việt Phúc Đoàn tạo ra cho chính mình từ trước tới nay trở thành không tồn tại.

Trong mắt Phúc Đoàn chợt ngập nước mắt. Trương Thiến cũng nghe thấy tiếng động bên này, nhưng cô ấy cũng thấy Phúc Đoàn tà mị, bình thường cô ấy rất ít tiếp xúc với Phúc Đoàn, lúc này liền làm bộ như không nghe thấy.

Chờ đến khi Sở Phong, Sở Thâm chạy đến đây, vừa lúc nhìn thấy bà Bạch đang trách Phúc Đoàn.

Nước mắt Phúc Đoàn rơi lã chã đi tới một chỗ, bà Bạch mỉa mai cô bé, rồi lại nhớ tới cháu trai và con dâu nhà mình, ban đầu đang mất hồn mất vía, bây giờ lại sợ bị "vận may" của Phúc Đoàn trả thù.

Tục ngữ nói, nghĩ tới cái gì thì cái đó tới, bà Bạch đi tới tảng đá xanh muốn nhặt quần áo lên rời khỏi nơi này, thì không biết vì sao, hai chân bà ấy bị trượt một cái, ngã thẳng xuống hồ cá.

Tõm một cái, bà Bạch đã rơi vào hồ nước lạnh.

Sở Phong Sở Thâm suýt chút nữa bị dọa cho hồn bay phách tán, mắt thấy bà Bạch sắp chìm nghỉm xuống phía dưới, Sở Phong liền nhặt cây gậy trúc trên đất lên.