Hai đứa trẻ luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ vê khuya nên hai vợ chồng lập tức đi tìm. Ở phía bên kia, cuộc khẩu chiến giữa Niên Xuân Hoa và thím Hoa đã kết thúc với tỷ số hòa, mặc dù Niên Xuân Hoa không thua nhưng thím Hoa đã vạch trần tất cả những điều xấu xí trong cuộc đời bà ta ra. Khi Niên Xuân Hoa về đến nhà, bà ta tức giận ngồi xuống bàn ăn, các cô con dâu liền ngoan ngoãn vội vàng phục vụ thức ăn. Niên Xuân Hoa trừng mắt: "Trứng hấp của Phúc Đoàn đâu?"
Thái Thuận Anh lấy một chiếc đũa đặt lên bàn: "Vẫn đang hấp trong nồi."
Nghe nói có trứng hấp, các con của Bạch Giai Tuệ, Thái Thuận Anh, Lý Tú Câm không chịu nổi mà nuốt nước bọt, Bạch Giai Tuệ nhanh chóng ôm lấy đứa con của mình.
Niên Xuân Hoa nhìn thấy điều đó, nhưng không để tâm chút nào, muốn ăn trứng hấp à? Nếu là Phúc Đoàn, bọn chúng muốn ăn bao nhiêu trứng hấp cũng không được, ai bảo bọn chúng không có phúc khí như Phúc Đoàn?
Niên Xuân Hoa lo lắng rằng con trai con dâu của mình sẽ ăn vụng, vì vậy bà ta tự mình mang trứng hấp đưa cho Phúc Đoàn. Phúc Đoàn ăn một cách ngon lành bằng một chiếc thìa nhỏ, tuy rằng cô bé hơi xấu hổ khi một mình ăn trứng trước mặt nhiều người như vậy, nhưng trái tim cô bé ngọt ngào hơn cả uống mật ong.
Bà nội thật tốt, cách đối xử đặc biệt của bà ta mới khiến Phúc Đoàn thực sự cảm thấy an toàn.
Phúc Đoàn hút một ngụm canh trứng, trên khuôn mặt tròn tròn lộ ra vẻ nghi hoặc: “Bà nội, bà không vui sao?”
Niên Xuân Hoa nói: "Nào có, bà nội vui lắm, Phúc Đoàn đến nhà bà nội, bà nội là người vui vẻ nhất." Phúc Đoàn mím môi, xấu hổ cười, Lý Tú Cầm cũng nhanh chóng xen vào, nói trước mặt mẹ chồng: "Hôm nay con đã thu hoạch trước lúa thu, đội trưởng tuy không thưởng công điểm cho con, nhưng cho phép con phơi lúa sau vụ thu hoạch vài ngày ở đập ruộng lớn."
Niên Xuân Hoa không thể nhịn cười: "Đây là phúc khí mà Phúc Đoàn mang đến cho chúng ta. Đó là điều tốt."
Muốn phơi lúa ở đập ruộng lớn thì điểm công không tính là thấp, còn nhẹ nhàng nhất nữa chứ, rất thích hợp với phụ nữ như Lý Tú Cầm, nhiều người muốn nghỉ ngơi bằng cách phơi lúa. Và... có người lén bỏ gạo vào túi mang về nhà nữa.
Điều này không thể nói quang minh chính đại đâu.
Niên Xuân Hoa sung sướng ôm lấy Phúc Đoàn, nói với một chút tiếc nuối: "Nhưng bà thực sự không hiểu, Chí Quốc thì thôi đi, dù sao đó cũng là hạt giống bò ra khỏi bụng bà, nhưng Trân Dung Phương có phải là người làm từ sắt thép không? Một người phụ nữ làm sao có thể hái nhiều lá dâu như vậy, kiếm được nhiều công điểm như vậy, còn được thưởng?"
Nhà bà ta có chuyện tốt thì đó là lẽ đương nhiên, nhưng đám người Trần Dung Phương làm sao lại có chuyện tốt được chứ? Niên Xuân Hoa thực sự khó hiểu.
Hai mắt Phúc Đoàn mờ mịt, động tác dùng thìa nhỏ múc canh trứng chậm lại, làm sao có thể?
Sao mẹ Trần lại được thưởng, ánh mắt của cô bé tối sầm lại, không phải cô bé không thích mẹ Trần được thưởng, chỉ là rõ ràng cô bé cảm giác được...
Niên Xuân Hoa nhận thấy Phúc Đoàn đang trong trạng thái xuất thần, hỏi: "Phúc Đoàn, có chuyện gì vậy?”
Phúc Đoàn đặt thìa xuống, khẽ cau mặt: "Không có gì."
"Phúc Đoàn, con có tâm sự gì đều có thể nói với bà nội, nội sẽ làm chủ cho con."
Niên Xuân Hoa nghĩ rằng ai đó đã khiến cho Phúc Đoàn tức giận.
Lúc này Phúc Đoàn mới cắn môi nói: "Chỉ là... Con cảm thấy hôm nay mẹ Trần và những người khác sẽ gặp xui xẻo." Bạch Giai Tuệ vừa nghe mấy lời thần thần bí bí như vậy liền vội vàng bịt tai con mình lại.
"Hái lá dâu liền gặp mưa sao?" Niên Xuân Hoa đặt bát xuống hỏi, đây cũng là một chuyện xui xẻo, không ngờ bà ta vừa làm ầm ï lên, Trân Dung Phương lại được lợi lớn, muốn đi công xã để khoe khoang! Tim Phúc Đoàn đập nhanh: "Không, là càng xui xẻo hơn nữa."