Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 8: Đối Đầu (3)



Dưới sự kích động của mọi người, Trần Dung Phương mở lời, nói thế nào đi nữa bản thân cũng không còn lựa chọn nào khác, cô ấy cũng tỏ ra là bản thân đang rất mệt mỏi.

Lúc này Niên Xuân Hoa xua tay: “Người khác không nuôi, vậy tôi nuôi, Trần Dung Phương coi đây là gánh nặng, nhưng tôi thì không, đứa trẻ này cứ để Sở Chí Nghiệp nhà tôi nuôi.”

Các thành viên trong đội nhìn Niên Xuân Hoa ra vẻ hào hùng, họ không hề nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển như thế này, đây có còn là Niên Xuân Hoa không dễ cam lòng chịu thiệt của trước kia không vậy?

Trần Dung Phương kiên định nói: “Tôi thật sự không có ngược đãi con bé.”

Lưu Thiêm Tài chợt thở dài, anh ấy cũng không tin Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc là loại người như vậy, ban đầu không có ai tình nguyện nuôi Phúc Đoàn, chỉ có Sở Chí Quốc là tình nguyện nhận nuôi.

Anh ấy ôm Phúc Đoàn vào lòng, nói: “Phúc Đoàn, nói cho chú nghe, con sống với mẹ Phương có tốt không?”

Mọi người đều im lặng, chờ đợi câu trả lời của Phúc Đoàn, khuôn mặt Phúc Đoàn tròn xoe đầy sự lanh lợi, đôi mắt to tròn lấp lánh, trước một nơi nhiều người thế này, dường như cô bé có chút sợ sệt.

Cô bé hơi cúi đầu, ngón tay chỉ chỉ: “Cháu có quần áo đẹp, có giấc ngủ ngon.”

Trần Dung Phương lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, Phúc Đoàn chớp chớp đôi mắt, nói với giọng trẻ con lanh lảnh: “... Nhưng không cho cháu ăn thịt.”

Lần này, Lưu Thiêm mới thay đổi sắc mặt, có vài đội viên đã sớm cảm thấy tất cả mọi người không ai giàu có, dù Trần Dung Phương có tốt đi chăng nữa thì cũng không thể đối xử tốt với đứa con gái nuôi này, bây giờ mọi thứ đều đã sáng tỏ, họ liền bĩu môi.

Cũng có một số người thì lại cho rằng, đây là thời đại nào? Cái thời đại này nhà ai cũng nghèo khó, không thân không thích mà nhận nuôi Phúc Đoàn đã là tốt lắm rồi, chứ chẳng lẽ nó muốn cái gì thì cho cái ấy mới gọi là tốt sao?

Niên Xuân Hoa như bị dẫm phải đuôi, hừ lên một tiếng: “Người lớn chúng ta, bản thân không ăn thịt thì cũng phải cho con cái ăn thịt chứ, con bé nhỏ như vậy, lại còn đang trong tuổi ăn tuổi lớn!”

Trần Dung Phương nóng nảy, thời đại này có ai ngày ngày được ăn thịt chứ, trong ấn tượng của cô ấy, nhà cô ấy chỉ ăn thịt được có mấy lần, mà mấy lần đó đều là ba đứa con của cô ấy ăn, còn cô ấy và chồng thì ăn bánh ngô mặn chấm thịt.

Nhớ có một lần ăn thịt…. hiện tại Trần Dung Phương đang rất lo lắng nên không nghĩ được gì nữa cả, chỉ vội vàng nói: “Phúc Đoàn, con nghĩ lại đi, mẹ cũng cho con ăn mà.”

Phúc Đoàn bĩu chiếc môi nhỏ nhắn: “Ừm, mẹ ngủ cùng con, còn cho con ăn khoai lang, còn….” Dù sao cô bé cũng chỉ mới bảy tuổi, cho nên chỉ khắc sâu trong kí ức những lần không được ăn thịt kia, còn những chuyện vặt vãnh khác cô bé không nhớ được, hiện tại cô bé cứ nói úp mở, Trần Dung Phương thực sự lo lắng muốn chết.

Ngay khi Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận nhìn Trần Dung Phương với ánh mắt đầy thất vọng, thì chợt có hai đứa trẻ chạy tới phòng thị chính Đông Phong.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Sở Phong và Sở Thâm tới rồi.

Vừa nhìn thấy hai đứa con, Trần Dung Phương không nói nên lời, lo lắng đến rơi nước mắt, Sở Phong cũng bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc còn lưu lại từ nguyên chủ, sống mũi chợt cay cay.